Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, lời đại nghịch bất đạo như thế bọn hắn đừng nói là nói, dù là nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Quảng Nguyên cười lạnh nói:
– Hôm nay mặc ngươi khua môi múa mép như lò xo cũng đừng hòng sống được.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua mọi người, ngưng giọng nói:
– Chư vị chẳng lẽ cũng còn trông cậy vào hắn từ bi tha cho mọi người sao? Cơ hội sống sót phải do bản thân lấy máu tươi đổi lấy, mà không phải đợi người khác đến bố thí.
Tâm thần mọi người đều đại chấn, nhìn bộ dạng dữ tợn kia của Quảng Nguyên, lòng đang do dự bất định cũng chậm rãi trở nên kiên định.
– Vị bằng hữu Nhân loại này nói rất có lý, mọi người liên thủ muốn giết người này không khó, nếu còn đứng xem tình hình thế nào lại sẽ khiến hắn tiêu diệt từng bộ phận mất.
Tên Hải tộc lúc trước đổi được Cửu Thải Thiên Loa cũng mở miệng nói, trên người hắn cũng có huyền khí chi linh tràn ra, vọt tới chỗ Pháp Hoa Liên Thai trên vòm trời.
Hắn bước một bước ra, đứng ở bên người Lý Vân Tiêu, đúng là muốn liên thủ đối phó địch.
Lần này người lập trường kiên định ngày càng nhiều, nguyên một đám phẫn nộ vọt lên từ chỗ ngồi, trừng mắt nhìn hằm hằm lấy Quảng Nguyên.
Bắc Minh Lai Phong lại vừa mừng vừa lo, mừng chính là Lý Vân Tiêu chết chắc rồi, lo chính là chính mình cũng phải chết. Lúc này hắn cảm thấy không biết nên làm sao cho phải, liếc nhìn qua Bắc Minh Kháng Thiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806917/chuong-1773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.