An Lăng Kiến cảm thấy kinh hoàng, tuy rằng đã đoán được, nhưng đại đảo chủ chính miệng nói ra lại là một chuyện khác.
Thân thể đại đảo chủ phập phồng, tựa hồ khó có thể bình phục cảm xúc trong lòng, sau một lúc mới nói:
– Vậy ngươi nói, ta có nên báo thù không?
– Muốn, muốn, đương nhiên muốn.
An Lăng Kiến vội hỏi:
– Chỉ là... Đông Hải chi Vương thế lực thật lớn, đảo Hãm Không chúng ta tuy rằng cũng có chút thực lực, nhưng so sánh ra quả thật là lấy trứng chọi với đá a!
Đại đảo chủ nói:
– Cho nên ta cần sự hỗ trợ của mọi người, kể cả sự trợ giúp của ngươi.
– A? Ta?
An Lăng Kiến cuống quít nói:
– A Kiến nhất định cúc cung tận tụy, tương trợ đại đảo chủ báo thù đến chết mới thôi.
Hắn lại nói:
– Chỉ là A Kiến thực lực thấp kém, hiện giờ lại tổn thương thành ra thế này, mong rằng đại đảo chủ cứu ta, ta tất nhiên sẽ đi theo đại đảo chủ dù máu chảy đầu rơi cũng không màng.
– Ngươi có phần tâm ý này, ta rất vui mừng.
Đại đảo chủ khen:
– Tổn thương trên người của ngươi không trị cũng được, ngươi thân là Thuật Luyện Sư bát giai, có linh hồn rất mạnh, chỉ cần cho ta ăn tươi, đối với thương thế bản thân ta sẽ có bổ ích thật lớn, đó đã là trợ giúp lớn nhất với ta rồi.
– À? Ăn, ăn tươi?
An Lăng Kiến lại càng hoảng sợ nói:
– Đại đảo chủ ngươi nói muốn ăn tươi cái gì?
Một cổ bất an lan tràn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806867/chuong-1723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.