Ánh mắt mọi người trên Hồng Nguyệt thành nhất thời nhìn phía đám bốn người Ninh Viễn Môn, Ninh Hoài Thụ sau khi bị Đường Khánh một cước đạp xuống, tự giác xấu hổ và giận dữ không ngớt, không còn mặt mũi nào lại nhìn mọi người, một mực không đứng lên nữa.
Sắc mặt bốn người Ninh Viễn Môn trở nên trắng bệch một mảnh, loại tràng cảnh này bọn họ chưa từng trải qua?
Đặc biệt Ninh Khả Vi bên trong hắc bào tựa hồ lóe ra ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, lại nghĩ tới người này lúc trước làm chủ sự vụ của Hồng Nguyệt thành, bốn người đều là sợ hãi không nhẹ, sắc mặt trắng bệch.
Phó Nghi Xuân cắn răng nói:
– Trước khi Khương thành chủ tiến nhập Địa Lão Thiên Hoang đã căn dặn do Nguyễn Hồng Ngọc quản lý nội sự, Ninh Khả Nguyệt chưởng quản ngoại sự. Hiện tại Ninh Khả Nguyệt lại căn dặn Nguyễn Nguyên Tư chấp chưởng ngoại sự, như vậy tất cả công việc do Nguyễn gia tỷ đệ quyết định là được, năm người chúng ta thân là hội nghị thành viên, chính là tận chức phụ tá.
Người của Hồng Nguyệt thành nội tâm đều là sinh ra cảm giác vô cùng khinh bỉ.
Trên mặt bốn người Phó Nghi Xuân nóng hừng hực, bọn họ cũng cảm nhận được mọi người khinh miệt và khinh bỉ, nhưng so sánh với trực diện đối đầu với uy áp của Ninh Khả Vi, bọn họ tình nguyện lựa chọn cúi đầu.
– Hừm, các ngươi năm trước chính là phế vật, bây giờ vẫn là phế vật…
Ninh Khả Vi khinh miệt khinh thường hừ lạnh một tiếng, tựa hồ còn mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806652/chuong-1508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.