Nguyễn Nguyên Tư cùng đám cường giả Hồng Nguyệt thành đều là trong lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh. Đây chỉ có thể nói rõ một việc, người trước mắt này đối với lĩnh ngộ võ đạo đã ở trên tất cả bọn họ, hầu như đã dung nhập thiên địa, vô ngã vô vật.
Hồng Hoàng Lam tam lão cũng là sắc mặt ngưng trọng, Hồng lão lạnh giọng nói:
– Ngươi là ai?
Hắc bào nhân ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp đi tới trước người Đường Khánh, lúc này mới xoay người lại, dưới bông tuyết đầy trời, tựa hồ chiếu rọi ra khuôn mặt của người này, ở trước người Tam lão chợt lóe lên, nhưng gương mặt kia cũng đều rơi vào trong mắt của tam lão.
– A?
Tam lão đồng thời kinh hô một tiếng, khiếp sợ liên tiếp lui về phía sau.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy được giữa đôi bên bộ dáng khó có thể tin nổi, lúc này mới xác định chính mình không có nhìn lầm.
Đám người Nguyễn Nguyên Tư càng kinh hãi dị thường, không biết người này rốt cuộc là ai, có thể khiến tam lão không hỏi thế sự cũng sợ hãi như thế, trái tim hắn lập tức trầm xuống, ý thức được chuyện này cực độ không ổn.
Hồng lão kềm chế nội tâm sợ hãi, run giọng nói:
– Thật là ngươi sao?
Một giọng nói từ trong hắc bào truyền ra, nói:
– Là ta.
Hồng lão sắc mặt đại biến, thanh âm quen thuộc này khiến thân thể hắn càng run rẩy lợi hại, cắn răng nói:
– Vì sao?
Hắc bào nhân lạnh nhạt nói:
– Thiên đạo tuần hoàn không thôi, lịch sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806651/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.