Ở Thời điểm Viễn Cổ, thiên địa linh khí nồng nặc quá nhiều so với hiện tại, giống như là linh khí tăng trưởng bạo tạc, vì vậy lúc đó thực lực chường giả rất mạnh, còn tồn tại nhiều chân linh.
Đồng thời từng chủng tộc, thậm chí từng bộ lạc đều có vật tổ dùng để tế bái của riêng mình, tất cả đều giống nhau Tổ Tiên đều là tồn tại dị thường cường đại trong tộc.
Trong thời kỳ Viễn Cổ, Hải Tộc cũng là chủng tộc như vậy, có Thần của riêng chủng tộc mình, cộng thêm linh khí hải vực ổn định cao hơn trên địa vực cho nên thời gian dài trôi qua sự xói mòn linh khí cũng chậm hơn so với địa vực. Vì vậy nói về thực lực đỉnh tiêm Hải Tộc vẫn trội hơn so với chủng tộc trên đất liền, mà Hải Hoàng luôn là tồn tại như vậy.
Lý Vân Tiêu đừng trước tế đàn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn một hồi, bên trong hai tròng mắt đỏ tươi tựa hồ dâng lên một loại tình cảm đặc biệt, một giọt huyết lệ đang từ từ ngưng tụ, theo khóe mắt chảy xuống.
– Hưm…? Ngươi là đang khóc sao?
Lý Vân Tiêu sắc mặt thập phần bình tĩnh, đạm nhiên nói:
– Vạn cổ tới nay, ai có thể bất hủ? Chủng tộc mạnh mẽ hơn Đồng Tộc nhiều lắm cũng từng cái mai một ở bên trong dòng sông lịch sử, đừng khóc.
Nguyệt Đồng từ lâu đã không có suy nghĩ của mình, hoàn toàn bị Cổ Phi Dương nắm trong tay, nhưng tựa hồ trong tiềm thức còn bảo tồn có một tia tình cảm, sau khi Lý Vân Tiêu nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806608/chuong-1464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.