Ở nơi đẳng cấp cực kỳ sâm nghiêm như Hải tộc, sẽ không có chủng tộc nào ngốc đến mức lấy Chân Long làm đồ đằng cả, đây là uy áp đẳng cấp đã thấm vào trong máu, căn bản khó có thể vượt qua.
Mà phiến đại môn tổn hại nhìn thấy trong quang cảnh đồ trước kia quả thật có chút giống với Vương cung Đông Hải hiện giờ.
Lý Vân Tiêu mở miệng nói:
– Quá ít tin tức, không có cái nhìn gì cả. Nếu như Liêu thành chủ có thể đưa phần văn tự nguyên vẹn khác mà Bắc Minh Thiên Lộc kia truyền đến ra cho mọi người xem, ta tin tưởng nhất định sẽ có sức thuyết phục cực cao đấy.
– Đúng, đúng vậy.
Mọi người cũng đều phụ họa theo.
Bắc Minh Lai Phong thản nhiên nói:
– Trong phần tin tức kia có không ít chuyện bí mật, tạm thời không tiện lộ ra. Nhưng nếu có người nguyện ý gia nhập thì đến lúc đó tự nhiên sẽ công khai với mọi người.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Quả thật buồn cười, cũng giống như mua đồ vậy, không phải phải xác định mua, mới báo giá. Sinh ý của Bắc Minh gia các ngươi quả nhiện làm tốt a!
Trong mắt Bắc Minh Lai Phong lóe ra vẻ trang nhã, khẽ nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi không cần ở đây âm dương quái khí, nếu ngươi tham gia ta tự nhiên hoan nghênh, nếu không tham gia thì có thể câm miệng rồi. Về phần thù lao, ngoại trừ bảo tàng tìm được phân phối theo lời Liêu thành chủ nói lúc trước ra, Bắc Minh thế gia ta còn có trọng thù khác, phàm là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806536/chuong-1392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.