Chỉ có mau chóng trùng kích Võ Đế, đến lúc đó thành Viêm Vũ mới có thể được xưng tụng là thiết bản, hiện giờ vẫn chỉ là một khối thịt mỡ mà thôi, cũng không biết lực ước thúc của Thánh Vực Thiết Lệnh có thể chống được bao lâu nữa.
Trong mắt Bắc Minh Lai Phong cũng chớp động hào quang, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt của mọi người lần nữa trở lại trên hải đồ kia.
Bắt đầu dần dần triển lộ ra cảnh sắc trên đảo rồi, dưới một đám ánh nắng mặt trời chiếu xuống, linh khí trên đảo lượn lờ bay lên, trong mơ hồ có hào quang ẩn hiện, một mảnh dấu hiểu thần tiên.
Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động một chút, bên trong hào quang như ẩn như không kia, nhìn như giống như chiết xạ dương quan, nhưng hắn lại cảm thấy đó giống như là một loại trận pháp cấm chế vậy.
Liêu Dương Băng cũng không mở miệng nói gì, hắn cũng im lặng không nói, tiếp tục nhìn xem.
Ở trên đảo là từng mảng núi rừng, các loại cây cối và hoa cỏ kỳ dị chưa từng thấy qua đại lục, nở ra đú loại màu sắc, bên trong còn có một ít động vật nhỏ hình thù kỳ quái.
Nhưng quang cảnh rất nhanh liền từ dời khỏi trong đảo, bắt đầu tiến vào trong mặt biển, nước biển mấy chục thước đều có thể thấy được rõ ràng, thẳng đến sau mấy trăm mét mới dần biến thành màu xanh lá cây đậm, sau thời gian uống cạn chung trà mới lặn xuống biển sâu.
Hải đồ kia đã bắt đầu có chút mơ hồ, nhưng vẫn còn trong phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806535/chuong-1391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.