Chương trước
Chương sau
Lý Dật quay đầu, nhìn qua Đường Kiếp đang đuổi theo phía sau, lộ ra một tia cười lạnh, còn mỉa mai dựng thẳng ngón giữa lên, sau đó muốn tiến vào thông đạo.
Đột nhiên một đạo lôi điện phóng tới, hóa thành một đạo nhân ảnh, vượt qua trước tiến vào thông đạo, tốc độ của Hồn Thiên Nghi còn nhanh hơn Chử trưởng lão, đi đầu truy kích tới.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng, Hóa Lôi Quyết của hắn còn ở cấp độ nông cạn, mỗi lần hóa lôi không chỉ cần rất nhiều ất mộc chi khí chèo chống, hơn nữa thời gian phi thường có hạn.
Vào thời điểm nguy cơ này, hắn bất chấp cái gì, trực tiếp hắn nắm lấy thời cơ phong ấn mở ra lao đi, Lý Dật sớm cả kinh ngây ngốc tại chỗ, Lý Vân Tiêu bị Hồn Thiên Nghi nện vào người, hắn tranh thủ cú nện này mà lao ra khỏi thông đạo.
Lý Dật bị Lý Vân Tiêu xuất hiện làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm, triệt để hóa đá, còn tưởng rằng là những yêu tộc kia thi triển ảo thuật gì đó, khiến cho hắn nhìn thấy kẻ mà hắn căm thù nhất.
Thẳng đến khi Lý Vân Tiêu đá văng hắn ra, mới ngất lịm, đó cũng không phải ảo giác gì, mà là Lý Vân Tiêu chân chính.
- Lý -- Vân -- Tiêu -
Hắn kinh sợ quát lên mấy chữ này, bất luận là lời lẽ gì cũng khó hình dung tâm tình của hắn hiện giờ, nhưng cũng không có quá nhiều thời gian tức giận, bởi vì Hồn Thiên Nghi đã nện tới.
Thông đạo từ từ biến mất vang vọng âm thanh có lỗi của Lý Vân Tiêu.
- Tại Thiên Thủy quốc ngươi nhiều lần muốn hại ta, lần này cứu ta một mạng, xem như ấn oán của ta đã tiêu trừ... sơn thủy có gặp lại, chính ngươi trân trọng.
Người không rõ nguyên nhân nếu nghe được câu này, còn có thể cho rằng hai người quan hệ thật tốt đấy. Ít nhất giờ phút này Đường Kiếp cùng người yêu tộc cho rằng là như thế.
Lý Dật liều mạng xuất toàn lực, một đạo lực lượng màu đỏ hội tụ vào hai tay, đánh mạnh ra, muốn ngăn trở Hồn Thiên Nghi đánh tới. Một chưởng này vận dụng mười thành thực lực của hắn, nhưng dưới uy áp của thánh khí vẫn cảm thấy như muối bỏ biển, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Cảm giác sắp tử vong này bao phủ toàn thân, trong nội tâm sinh ra cảm xúc tuyệt vọng vô bờ, hắn giờ phút này hận Lý Vân Tiêu đạt tới cực điểm.
- Ồ?
Đột nhiên tiếng hồ nghi của Thương vang lên, lực lượng Hồn Thiên Nghi dường như đạt được thu liễm, tốc độ giảm dần.
Oanh!
Chưởng lực của Lý Dật đánh vào Hồn Thiên Nghi, tuy Thương tạm thời thu liễm lực lượng, nhưng cũng không phải hắn có thể chống lại, lực phản chấn cực lớn truyền tới, thân thể lập tức sụp đổ bay ra ngoài, máu rơi vãi trời cao.
- Trên thân thể người này có được lực lượng mẫu khí nguyên vẹn, ta cũng không quá xác định, trước xem xét hắn kỹ càng.
- Vâng!
Lê ứng một tiếng, nói:
- Lý Vân Tiêu làm sao bây giờ?
Sắc mặt Đường Kiếp khó coi nói:
- Ta và Chử trưởng lão đuổi theo, các ngươi không tiện ra ngoài.
- Lầm này hắn thoát đi, ra khỏi phong ấn không gian muốn đuổi theo hắn càng khó.
Vũ cũng không ôm hy vọng, trên mặt đầy thất vọng, nhưng vẫn tiện tay bấm pháp quyết, mở ra một cái lối đi, cho đám người Đường Kiếp thông hành.
- Thương đại nhân, Hồn Thiên Nghi...
Chờ đám người Đường Kiếp rời đi, Vũ nhìn qua Hồn Thiên Nghi linh khí mười phần, nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ đã chữa trị toàn bộ?
- Còn chưa được!
Thương thở dài truyền đến, nói:
- Dù sao cũng là thánh khí, một khi tổn hại nào có dễ dàng như vậy. Nhưng mà có Câu Xá Luân ta cân nhắc không sai biệt lắm. Chờ ngày thuật võ song hội tới, là thời điểm ta chữa trị Hồn Thiên Nghi.
Đám người Đường Kiếp lao ra khỏi phong ấn, Chử trưởng lão lập tức dùng lực lượng phong bế không gian trụ sở Tứ Cực Môn lại, bắt đầu cảm giác từng chút.
- Người phương nào?
Vài âm thanh kinh hô vang lên trong trụ sở Tứ Cực Môn, ngay sau đó có mấy đạo thân ảnh bay lêm, trong chốc lát tụ lại với nhau, sắc mặt vốn sốt sắng, khi nhìn thấy là Đường Kiếp cùng Chử trưởng lão thì giật mình, cũng không dám hỏi nhiều.
- Đường Kiếp, ngươi đang giở trò quỷ gì đó?
Một tiếng quát vang lên, Đường Tâm dẫn người tới, dưới sự chỉ huy của hắn, bao vây đám người Đường Kiếp vào trong.
Đám người Đường Tâm được mọi người ủng hộ, mấy tên cường giả trực tiếp vây quanh Đường Kiếp. Bọn họ đều là tâm phúc tuyệt đối của Đường Tâm, cho dù giết Đường Kiếp cũng sẽ không lưu tình.
Giờ phút này đã chạng vạng tối, cũng là lúc Tiền Vô Địch tới gặp mặt, ánh mắt của hắn nhìn qua người Đường Kiếp, đồng tử đột nhiên co rụt lại, lộ ra vẻ khiếp sợ. Vốn cho rằng đạt được đạo quả, tiến giai Võ Tôn, người mạnh nhất thế hệ trẻ thương minh vốn thuộc về Lệ Phi Vũ.
Kết quả lần trước gặp Lương Ngọc Y đánh một trận, nội tâm của hắn sinh ra suy nghĩ khác, đừng nói đấu Lý Vân Tiêu, cho dù là đấu với Lương Ngọc Y thì hắn cũng không có nắm chắc thủ thắng. Hiện tại vừa thấy Đường Kiếp cũng vừa tiến giai Võ Tôn không nói, còn toát ra khí tức cường đại làm cho hắn kinh hãi.
- Hừ, Đường Tâm, trong môn có gian tế lẫn vào, ta đang bắt gian tế, ngươi cút sang một bên, không nên vướng bận ta,
Tâm tình của Đường Kiếp vốn cực kém, đặc biệt sau khi tu luyện yêu công thì tính tình táo bạo, thoáng cái Vũ Văn Cao đã chết, Lý Vân Tiêu bỏ chạy, hắn đã sớm ở biên giới bùng nổ, cộng thêm lực lượng của mình tăng lớn, làm gì để mắt tới Đường Tâm, lúc này không chút che dấu miệt thị của mình
Đường Tâm giận quá thành cười nói:
- Ha ha, gian tế? Đêm nay ta mở tiệc chiêu đãi khách quý, ngươi cố ý muốn phá hư chuyện của ta sao? Đừng cho là ta không biết chi tiết của ngươi, trong không gian phong ấn kia nuôi dưỡng mấy con yêu thú a.
Sắc mặt Đường Kiếp đột biến, lạnh như băng nói:
- Đệ đệ, ngươi đang muốn tìm chết đấy.
Đường Tâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng nói:
- Ca ca, sống lâu với súc sinh, ngươi cũng biến hóa rất lớn đấy.
Vào lúc hai người đối chọi gay gắt, Lý Vân Tiêu đột nhiên xông ra từ hư không, nói:
- Đường Tâm huynh, yêu thú của ca ca ngươi suýt giết ta, cứu ta!
Hắn thoáng cái trốn ra sau lưng Đường Tâm, lộ ra vẻ mặt lo sợ.
- Quả nhiên gian tế này là ngươi dẫn tới.
Đường Kiếp giận tím mặt, sắc mặt vô cùng khó coi. Khó trách Đường Tâm biết hắn sống chung với mấy đại yêu, thì ra là cùng một bọn.
- Giao Lý Vân Tiêu ra đây, có thể tha cho ngươi không chết, ngươi còn có thể làm đệ đệ của ta, nếu không...
- Nếu không cái gì?
Sắc mặt Đường Tâm phát lạnh, tuy hắn không biết Lý Vân Tiêu làm sao tới đây, nhưng lời của Đường Kiếp làm cho hắn giận dữ.
Trong mắt Đường Kiếp hiện ra một tia sát khí, lạnh giọng nói:
- Nếu không ta muốn quân pháp bất vị thân!
Lời nói vừa ra, khí tức khắc nghiệt bao phủ toàn trường, hào khí lập tức ngưng trọng, tuy đều là người Tứ Cực Môn nhưng phân biệt ra hai phái rõ ràng.
- Nhị công tử, ngươi nên giao người nọ ra đi.
Chử trưởng lão nhàn nhạt nói ra:
- Các ngươi đều là nhân tài kiệt xuất của Tứ Cực Môn, không nên nội đấu, để tránh ngoại nhân nhìn mà chê cười.
- Hừ, Chử trưởng lão bắt đầu từ khi nào đầu nhập vào Đường Kiếp vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.