Chương trước
Chương sau
- Vậy chỉ có thể trách phụ mẫu sinh ra ngươi với gương mặt ếch, nếu không có tiền nện xuống, làm sao tán tỉnh tiểu muội được đây?
Lương Ngọc Y nhíu mày, hiển nhiên cũng nhìn ra Lý Vân Tiêu ngăn cản một kích của mình, cảm thấy khó tin, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, không có thần sắc gì cả.
- Nhị khí sinh âm dương, tứ nhật đồng chuyển!
Nàng quát một tiếng, bí quyết trong tay cải biến, hiện ra ra một hỏa tuyến kéo dài, bị chín đạo thanh liên của Lý Vân Tiêu ngăn cản, hỏa cầu dột nhiên phân thành hai, hai phân thành bốn, trong chốc lát bốn mặt trời thay đổi liên tục, tiền vào trong thanh liên, phá vỡ cân bằng của thanh liên.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, bốn hỏa cầu này lao tới, tuy uy lực không gia tăng gấp bốn lần, nhưng cũng tăng lên gấp bội, hắn là Võ Hoàng nhị tinh thông qua kích phát lực lượng Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm cũng căn bản không ngăn cản được.
- Không có át chủ bài nào khác, vậy đi chết đi!
Lương Ngọc Y quát một tiếng, bàn tay điều khiển hỏa cầu đánh tới.
Người Thiên Nguyên thương hội cảm thấy trái tim đang ở trên cổ họng, bọn họ cho rằng dù thế nào Lý Vân Tiêu có không thể tránh một kiếp này.
Ngay cả Tiền Vô Địch vốn vô cùng tự tin cũng có chút bận tâm, dù sao tiền đặt cược quá lớn, hắn không thua nổi.
Vào lúc này có lòng tin nhất chính là Lệ Phi Vũ, ngày đó trong Mai cốc, Lý Vân Tiêu dùng trạng thái ma hóa sử dụng kiếm quyết ngay cả hắn cũng kinh hãi không dứt, nếu vào lúc này tái hiện, tứ nhật đồng chuyển của Lương Ngọc Y cũng bị phá dễ dàng.
Nhưng mà ma hóa không phải bổn ý của Lý Vân Tiêu, mà kiếm quyết càng không dám dùng.
- Gió tới!
Mi tâm của Lý Vân Tiêu xuất hiện Thái Cổ Thiên Mục, một cơn gió mạnh từ hư không vô tận kéo tới, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm chỉ thẳng lên trời cao, thái cổ cương phong chi lực dùng bảo kiếm làm vật dẫn đánh ra ngoài.
Tứ nhật đồng chuyển bị ngăn cản được, không cách nào tiến lên mảy may. Ngược lại viêm dương chi lực đang dần dần suy yếu, rất có xu thế bị cắn nuốt.
Rốt cuộc Lương Ngọc Y biến sắc, nàng cũng cảm nhận được gió trên trường kiếm của Lý Vân Tiêu không tầm thường, đang tiêu hao viêm dương của mình nhanh chóng. Nàng quát một tiếng, thân thể mềm mại bay lên trời cao, bốn đạo hỏa cầu bay trở về, không ngừng xoay chung quanh nàng, mà thi triển ấn quyết càng nhanh hơn.
Nhâm Quang Nhiễm cũng cả kinh, nói:
- Lý Vân Tiêu thực sự mạnh như vậy sao? Lại có thể khiến Lương Ngọc Y thi triển bí thuật chung cực?
Sắc mặt Lệ Phi Vũ ngưng trọng, nói:
- Hắn còn lợi hại hơn bây giờ nhiều, ta lo lắng là, cho dù Lương Ngọc Y thi triển chiêu đó cũng chưa chắc làm gì được hắn.
- Cái gì? Chuyện phiếm!
Tu Đan Hà quát lạnh nói:
- Lệ công tử chưa bao giờ thấy chiêu chung cực của Lương Ngọc Y, há có thể dễ dàng vọng đọng suy đoán.
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
- Ta mặc dù không có nhìn thấy Lương Ngọc Y thi triển, nhưng thấy qua Lý Vân Tiêu thi triển kiếm quang chung cực, nói thực ra, hiện tại nhớ tới ta còn không cảm thấy mình có thể tiếp được một kiếm đó.
Sắc mặt Tu Đan Hà đại biến, lộ ra thần sắc hoàn toàn không tin.
Nhâm Quang Nhiễm thì vỗ đùi, nổi giận mắng:
- Tiểu tử ngươi vì sao không nói sớm, ta áp hai tỷ nguyên thạch Lương Ngọc Y thắng đấy!
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
- Tuy Lý Vân Tiêu át chủ bài cường hãn, nhưng ta thấy Lương Ngọc Y muội tử không kém đâu, phần thắng còn rất lớn.
Giờ phút này trên trận đấu, Lương Ngọc Y thi triển ấn quyết, bốn đại hỏa cầu đột nhiên hiện ra, vậy mà phân hóa lần nữa, năm, sáu, bảy... Cuối cùng hóa thành mười mặt trời, không ngừng ảnh hưởng lẫn nhau và lớn mạnh lên.
- Đây là... Quả nhiên là Thập Nhật Đồng Thiên!
Trên mặt Tiền Vô Địch đầy vẻ ngưng trọng, nói:
- Không thể ngờ thật sự luyện tới cảnh giới đại viên mãn.
Trương Sùng cũng cả kinh nói:
- Cô gái nhỏ này thiên phú quá đáng sợ, Lý Vân Tiêu có phiền toái, Thập Nhật Đồng Thiên này hắn có thể ngăn cản hay không, ta thật sự hiếu kỳ đấy.
- Hừ, ngăn cản sao?
Trong trận doanh, sắc mặt Tu Đan Hà mang theo vẻ tàn khốc và khinh thường, lãnh đạm nói:
- Đương nhiên là trực tiếp chết đi rồi!
- Khởi!
Hai tay Lương Ngọc Y giơ lên trời, mười hỏa cầu khổng lồ bay lên, chậm rãi bay lên thiêu đốt cả bầu trời, thành Tống Nguyệt Dương xuất hiện mười mặt trời bao phủ.
Rốt cuộc Lý Vân Tiêu cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn lên bầu trời, hỏa cầu phát ra uy lực to lớn, giống như mặt trời thật sự, nếu như rơi xuống dưới, cho dù hắn thi triển bất diệt kim thân cũng không thể ngăn cản.
La Anh nói ra:
- Quả nhiên là Thập Nhật Đồng Thiên, đúng là đáng mừng. Nếu mười mặt trời rơi xuống, sợ rằng cả thành Tống Nguyệt Dương cũng bị phá hư phân nửa, không bằng mấy người chúng ta ra tay, khóa không gian bốn phía lại, để tránh năng lượng ảnh hưởng quá lớn.
- Đúng!
Trương Sùng cũng khẽ gật đầu, chuẩn bị ra tay.
Vạn Bảo Lâu Nhâm Quang Nhiễm cũng ra khỏi hàng, chỉ có Tu Đan Hà sắc mặt lạnh như băng, bỏ mặc hành vi của bọn họ..
- Ba người chúng ta đã đủ rồi!
La Anh nói, chậm rãi duỗi tay phải ra, một đạo đế khí trực tiếp bắn lên không trung.
Trương Sùng cùng Nhâm Quang Nhiễm cũng lần lượt ra tay, ba đạo đế khí tản ra trên không trung, hình thành một kết giới cường đại, sau đó bao phủ xuống, khóa dị tượng Thập Nhật Đồng Thiên lại.
Cả thành Tống Nguyệt Dương đều khiếp sợ, không rõ bên kia đang xảy ra cái gì, chỉ có chỉ có nhân sĩ cao tầng mới biết được, thậm chí cũng có không ít người lăng không bay lên quan sát.
Toàn thân Lương Ngọc Y lúc này giống như đang thiêu đốt, ở trên không trung lạnh lùng nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Ta sử dụng Thập Nhật Đồng Thiên, rất ngạc nhiên ngươi sẽ ứng phó thế nào, hay là tan thành mây khói đây?
Nàng giơ tay phải lên cao cao, đột nhiên điểm xuống, quát:
- Thập Nhật Đồng Thiên, hủy thiên diệt địa!
Mười hỏa cầu khổng lồ áp xuống, quanh quẩn trên không trung, phóng thẳng về phía Lý Vân Tiêu, hào quang mặt trời sáng ngời, chiếu rọi sắc mặt ngây ngốc của Lý Vân Tiêu.
Tất cả mọi người cho rằng hắn tuyệt vọng, nhưng trên thực chất Lý Vân Tiêu vẫn đang đánh giá nên tiếp chiêu này thế nàp, là ném Giới Thần Bi ra hay là ném Hồ Lô Tiểu Kim Cương ra, hoặc là ném Hoàng Triêu Chung ra, hoặc là trực tiếp dùng Ma Thiên khải cùng bất diệt kim thân ngạnh kháng?
Lựa chọn quá nhiều, người cũng dễ mất tập trung.
- Bỏ đi, nếu như người khác nhận ra cũng không sao, Lý Vân Tiêu ta chưa bao giờ sợ ai!
Loong coong!
Vào thời khắc mấu chốt của Thập Nhật Đồng Thiên, trường kiếm của Lý Vân Tiêu cắm xuống đất, tay phải đặt lên chuôi kiếm, một đạo Long ảnh từ cánh tay chậm rãi rót vào trong Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm, trong chốc lát tiếng long ngâm vang vọng. Không chỉ có như thế, thân thể của hắn cũng sinh ra yêu hóa, hiện ra từng phiến lân giáp, trên trán còn có hai sừng.
Từ khi long ảnh rót vào trong thân kiếm, trên thân kiếm có du long xuất hiện, tản mát ra kiếm ý khủng bố.
- Ân, yêu hóa? Đây là át chủ bài của hắn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.