Tâm tình Tu Đan Hà tốt hơn một chút, nói:
- Không nên lưu thủ, có thể giết thì giết.
- Vâng!
Lương Ngọc Y gật đầu đáp, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh tịnh như nước đã không thấy, đổi thành sắc bén như đao, mũi nhọn lộ ra ngoài, giống như cách ba thước cũng bị đâm bị thương.
Ánh mắt Tu Đan Hà nhìn qua Thiên Nguyên thương hội, hừ lạnh nói:
- Nếu đã tổ chức võ quyết sớm, các ngươi phái ai lên đây, không biết là Đinh Linh Nhi hay là tên Lý Vân Tiêu gì đó lên?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Tự nhiên là ta. Nếu như để cho hội trưởng đại nhân đi lên, chẳng phải là nâng cao giá trị con người của các ngươi lên sao?
Ánh mắt Lương Ngọc Y có tinh quang chớp động, đảo qua trên người Lý Vân Tiêu dò xét một phen, nói:
- Nếu là ngươi, đó mới là trận chiến có ý nghĩa. Nếu như là Đinh Linh Nhi thì không cần chiến. Nhưng mà võ quyết chính là nhân tài của thương hội mới xuất hiện mới có tư cách tham dự, nghe nói ngươi là thành chủ thành Viêm Vũ ở nam vực, lại không biết có tư cách gì thay Thiên Nguyên thương hội xuất chiến?
- Đúng vậy, Lý Vân Tiêu ngươi có tư cách gì tham chiến?
Đột nhiên Tu Đan Hà kịp phản ứng, quát lạnh nói:
- Nếu là người thương minh thì có thể tùy tiện xuất chiến, tất cả còn đi nhờ người ngoài, còn đấu làm cái gì?
La Anh cũng nhướng mày, nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi là người Thiên Nguyên thương hội? Nếu không chính là phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806153/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.