Chương trước
Chương sau
Ngô Kim Tôn tự nhiên cũng không phải bình thường, sau thất thần ngắn ngủi, sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn lập tức đã khiến hắn bừng tỉnh, lực lượng bản năng của võ giả vào thời khắc này tỉnh lại, không có bất kỳ suy nghĩ, vô ý thức đánh ra một chiêu.
- Điểm lạc thập phương, phi bộc trạc thạch
Mười đạo hàn mang bắn ra từ đầu ngón tya Ngô Kim Tôn, mang theo mấy đạo quang mang, vậy mà vẽ ra một tuyệt cảnh nước rơi tuyệt cảnh, mỹ luân mỹ hoán bay lên trong nội viện, chống lại Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết.
Hai đạo linh áp va vào nhau trên không trung, bắn ra vạn đạo quang mang, bốn phía tiểu viện tất cả đều hiện ra từng chút đen kịt, không gian lần lượt nứt vỡ, lan tràn về phía xa xa.
- Đã chậm, nếu như ngươi chỉ có một mạng vậy thì hôm nay liền lên đường đi.
Mạc Tiểu Xuyên giơ tay phải lên, hóa chưởng làm kiếm bổ một phát xuống. Trong tay phải của hắn ẩn ẩn lóe ra kiếm quang vô thượng, tản mát rakiếm khí khủng bố, đã không phân rõ đó là cánh tay hay là kiếm quang nữa rồi.
- Đệ tam thức, hồng lô điểm tuyết chiếu giang sơn.
Kiếm khí như Nhật Nguyệt hành không, như Tinh Thần rơi đại địa, một đạo quang mang bay lên trong tiểu viên, xông thẳng trời cao
"Oanh"
Một thức tuyệt học của Ngô Kim Tôn lại bị phá vỡ dễ như trở bàn tay, trên người của hắn lóe ra một đạo áo giáp biến hóa ra, sau đó ngưng thực mà ra, như thùng sắt thủ hộ lấy hắn, nhưng...
Vô dụng
Dưới một đạo kiếm khí kia, vô kiên bất tồi, chiến y đột nhiên phá hủy, kiếm quang bắn vào trong cơ thể Ngô Kim Tôn, một ngụm máu tươi phun ra từ yết hầu hắn, cả người không ngừng liên tiếp lui về phía sau, muốn hóa giải kiếm khí kia, nhưng lại tốn công vô ích
"PHỐC"
Cuối cùng kinh mạch trong thể nội đều bị phá hủy, phun ra ngụm lớn máu tươi.
Ngô Kim Tôn sắc mặt lộ vẻ sầu thảm ngật đứng không ngã, nhưng lại xa xa muốn ngã. Hai con ngươi lập lòe tinh mang lúc trước, lập tức u ám xuống.
Một đời hào kiệt, chủ nhân thương hội La Khúc dĩ nhiên lại bị hai người xâm nhập không hiểu thấu trọng thương như vậy, rốt cuộc không còn chút chiến lực nào nữa.
Trong ván cờ lớn còn chưa mở ra này, hắn cũng đã bị sớm đào thải đầu tiên rồi.
Mạc Tiểu Xuyên cau mày nói:
- Lại vẫn chưa chết? Những thương hội liên minh này quả nhiên có chút thực lực.
Hắn sau một kiếm liền hạ tay phải mình xuống, thu liễm tất cả khí tức, yên lặng đứng ở sau lưng Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu trong mắt không hề bận tâm, tựa hồ đã sớm thấy được kết quả này rồi, hắn nhàn nhạt khen:
- Trước dùng thi thể con ngươi quấy nhiễu tâm thần ngươi, sau đó ta lại thi triển tinh thần công kích chấn thức hải ngươi, lúc sau Tiểu Xuyên ra tay lấy tính mệnh của ngươi. Ba chiêu hoàn hoàn đan xen, nhưng vẫn có thể lưu lại tánh mạng, không hổ là chủ nhân thương hội La Khúc, đáng giá tán thưởng. Nhưng...
Thanh âm của hắn lạnh lẽo, hóa thành cười nhạo, nhẹ giọng nói:
- Nhưng ngươi chung quy vẫn là là quân cờ, quân cờ nên có số mệnh của quân cờ.
Ngô Kim Tôn lần nữa phun ra một búng máu, cuối cùng không thể đứng thẳng được nữa, hai đầu gối sững sờ, ngẩn người sững sờ quỳ xuống, cả người vô cùng chán chường.
- Người nào lại dám đến thương hội La Khúc ta giương oai, không muốn sống nữa sao?
Lúc đạo kiếm quang kia của Mạc Tiểu Xuyên xông lên trời cao, toàn thành đều bị chấn động rồi, nơi đóng quân của thương hội La Khúc liền có mấy đạo khí tức cường đại bay lên trời, thoáng cái đã đi tới tiểu viện, nhìn thấy một mảnh hoang vu, cùng với Ngô Kim Tôn quỳ trên mặt đất sinh tử không biết, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lý Vân Tiêu không chờ bọn hắn lấy lại tinh thần, liền lạnh giọng nói:
- Thương hội La Khúc các ngươi dám can đảm đến thương hội Thiên Nguyên ta thêu dệt chuyện, vốn nên ban cho bọn ngươi cả nhà đều chết, nhưng niệm ở chư vị tu luyện không dễ, Đinh tiểu thư lại đại từ đại bi. Chỉ cần bọn ngươi thề quy thuận, bất luận tu vị cao thấp, đều có thể lưu được một mạng.
- Ngươi... Các ngươi là thương hội Thiên Nguyên sao?
Một gã trưởng lão thương hội La Khúc trợn trừng mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
- Ta đã tự báo danh hào, há có thể giả bộ? Phụ tử Ngô thị lại dám bỏ qua thần uy Thiên Nguyên ta, một người đạo tiêu, một người đã chết, còn thừa lại một tên cặn bã...
Hắn ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người thiếu niên kia.
Thiếu niên sợ tới mức hai chân run rẩy, dốc sức liều mạng lui về sau, hoảng sợ nói:
- Đừng, đừng giết ta, đó đều là chuyện của cha ta và đại ca, không quan hệ gì đến ta cả, không quan hệ đến ta ah
Thiếu niên dưới quyết đấu đỉnh phong vừa rồi đã sớm sợ tới mức mất hết cam đảm, giờ phút này bị ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, càng hồn phi phách tán, khóc lớn lên nói:
- Van cầu ngươi đừng giết ta, đừng giết ta!
Trên bầu trời mọi người đều nhíu mày, lạnh lùng nhìn. Ngô Kim Tôn coi như anh hùng cả đời, sao lại sỉnha một nhi tử nhát gan như thế chứ.
- Ô ô ô, ta là người vô tội, ngươi không thể giết ta, ta dập đầu với các ngươi.
Nói xong, thiếu niên kia liền "Rầm rầm rầm" dập đầu xuống.
Ngô Kim Tôn đang quỳ hai gối xuống bên cạnh bỗng nhiên thân thể bắt đầu chuyển động, thân hình không ngừng run rẩy, nhưng kinh mạch toàn thân hắn đã bị kiếm khí của Mạc Tiểu Xuyên chấn vỡ, rốt cuộc không cách nào vận chuyển bất luận nguyên khí nào nữa, chỉ giống như một người thường bị trọng thương vậy,
- Hội trưởng đại nhân.
Trưởng lão kia trong nội tâm đại chấn, vội vàng bay xuống từ không trung. Chỉ cần Ngô Kim Tôn không chết, bằng vào lực lượng của thương hội có thể chắn chắn khiến hắn khôi phục lại được.
- Ai cho phép ngươi động vào hắn hả?
Thanh âm lạnh như băng của Mạc Tiểu Xuyên vang lên, cả người giống như bảo kiếm tùy thời muốn ra khỏi vỏ, sát khí lăng nhiên tập trung vào trưởng lão kia.
Trưởng lão kia toàn thân run lên, thân thể lập tức cứng ngắc ở đằng kia, không dám nhúc nhích.
Ngô Kim Tôn giãy dụa lấy thân thể muốn đứng lên, miệng vết thương toàn thân hoàn toàn nứt ra, rốt cục vẫn không chống đỡ nổi, té lăn trên đất, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Thiếu niên càng sợ tới mức hồn bất phụ thể, khóc lớn lấy dập đầu, tuyệt không tiếc rẻ trán của mình, dập đầu khiến mặt đất đều là máu.
Tất cả mọi người thương hội La Khúc trong lòng đều sinh ra lòng thương cảm, hổ phụ như thế, lại sinh ra khuyển tử như vậy, còn được bồi dưỡng như người nối nghiệp, hiện giờ xem ra còn kém xa Ngô Vũ.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, nếu ngươi đã chịu dập đầu nhận sai, vậy thì liền tha cho ngươi khỏi chết. Đinh tiểu thư từ trước đến nay vẫn luôn tử bì, chỉ cần chịu ăn năng sẽ được bỏ qua, bằng không thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- À?
Thiếu niên mãnh liệt ngẩng đầu lên, không thể tin nói:
- Không giết ta nữa sao? Buông tha ta rồi sao? Ha ha, ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá, cám ơn, cám ơn không giết ta, ha ha, không giết ta rồi.
Tâm tinh vui sướng cực lớn xông lên não, thoáng cái trở nên điên điên khùng khùng, hoa chân múa tay vui sướng cười to không thôi, sôi nổi chạy về phía xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.