Vừa đến cửa ra vào, ánh mắt đã đồng loạt rơi vào trên người Mai Đông Nhi, tựa như sói đói thấy được thịt vậy, nhìn khiến toàn thân Mai Đông Nhi đều sợ hãi, hoảng sợ nhích tới gần Lý Vân Tiêu mới cảm giác được một chút ấm áp.
Trong đó một gã võ giả Võ Hoàng đỉnh phong trong tay ôm lấy Vương Đạt đã chết trước đó, sắc mặt âm trầm theo sát sau lưng công tử áo dài màu xanh da trời kia, chậm rãi quì xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt thi thể Vương Đạt lên mặt đất.
- Chính là mấy người kia sao?
Nam tử áo dài nhẹ nói, trong giọng nói không mang theo bất luận tình cảm gì, khiến mọi người nghe được đều nổi lên một tia lãnh ý.
- Đúng, đúng, đúng là bọn hắn.
Ba gã võ giả rời đi lúc trước mà sợ tới mức "Bịch" quỳ xuống, một người trong đó sợ hãi chỉ vào hai người Lý Vân Tiêu nói:
- Đầu tiên là nàng kia một chưởng, sau đó nam tử kia một cước, Đạt công tử liền bỏ mạng, chúng ta có muốn cứu cũng không kịp a!
Ba người sau khi chỉ qua, tất cả đều cúi đầu, thân thể run run.
Nam tử áo dài ngâm giọng nói:
Đệ ta chính là Thất Túc cảnh Võ Hoàng, lại bị hai gã Võ Tông đánh chết. Bốn người các ngươi cũng đều có cảnh giới Võ Hoàng, vậy mà nói không kip cứu?
Hắn nhìn thoáng qua cỗ thi thể kia ở cửa phòng bếp, nói:
- Không chỉ có thế, còn chết một người, loại cặn bã như các ngươi, giữ lại để làm gì nữa?
Tha mạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806081/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.