Tâm tư chia bảo tàng của mọi người mất đi, tiếp tục cân nhắc chuyện chạy trốn chết.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Các ngươi cũng biết? Bản thiếu gia đã nói rồi, phàm là kẻ không ra tay cứu người, đừng hy vọng cầm một khối khoáng thạch, cũng đừng hy vọng đi theo bản thiếu ra ngoài. Về phần quyết định thế nào là chuyện của các ngươi, tránh ra cho ta!
Hắn chém ra một kiếm, lập tức Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng đánh ra một quyền, kiếm quang cùng quyền phong giao thoa lẫn nhau, Đàm Địa Quân đang cản đường cũng tránh né qua một bên.
Sắc mặt Đàm Địa Quân âm trầm bất định, Tuân Tri Minh tiến lên hỏi:
- Hiện tại như thế nào cho phải? Người này quá mức trọng yếu, phải bảo vệ tánh mạng hắn mới được.
Đàm Địa Quân ân một tiếng, nói:
- Đã như vầy, chuyện phân phối để sau đi, giải quyết ác linh và cứu người làm chủ.
Thủ lĩnh thế lực bản địa đã quyết định như thế, mọi người thu hồi hào khí giương cung bạt kiếm, đuổi theo Lý Vân Tiêu mà đi. Cẩn Huyên cũng cùng đi, còn có Mai Đông Nhi.
Ánh mắt Mai Đông Nhi mang theo thần thái hâm mộ khó nói nên lời, trong nội tâm mình ai oán nói: nếu ta có thể giống như Cẩn Huyên tỷ tỷ thì thật tốt, có thể tùy ý đuổi theo Vân Tiêu đại ca. Nàng đang ở trong Bắc Đấu Tông, phải nghe theo mệnh lệnh, thân bất do kỷ.
Tễ Lâm hừ lạnh nói:
- Sau đó lại phân cũng được, có lẽ sẽ không có nhiều người như vậy, cũng giảm rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806057/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.