Chương trước
Chương sau
Đàm Địa Quân vuốt chòm râu dê rừng, khẽ cười nói:
- Đó là hắn muốn bị coi thường, lần này chỉ mắng vài câu, lần sau nói không chừng một chưởng chụp chết hắn.
Hắn nói lời này làm nội tâm Tiêu Minh Huy cả kinh, dường như trong mơ hồ cảm giác được cái gì, nhưng không cách nào bắt được. Đột nhiên Trương Lăng Hoa tiến giai Võ Đế, làm cho Bắc Đấu Tông lập tức siêu nhiên trên tất cả thế lực bản địa, nghiễm nhiên trở thành thế lực đứng đầu bản địa. Bắt đầu xuất hiện ngăn cách với thế lực khác, có loại cảm giác cao cao tại thượng.
Đàm Địa Quân vốn tới bái kiến Mạc Hoa Nguyên, giờ phút này dường như quên chuyện ban nãy, mà là đưa mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu, nghiền ngẫm nói:
- Vị tiểu huynh đệ này rất quen mặt nha, Đàm mỗ có từng gặp qua ở nơi nào không?
Mạc Hoa Nguyên cùng Cẩn Huyên đồng thời biến sắc, chẳng lẽ Tiêu Minh Huy cũng nhìn ra không đúng. Ánh mắt nhìn lên người Lý Vân Tiêu, hắn là tên sai vặt hơi bình thường một chút mà thôi, không thể ngờ lại bị Đàm Địa Quân chú ý. Hơn nữa Đàm Địa Quân thời điểm trước mặt Tễ Lâm tự xưng là "Bổn tông chủ ", đối mặt người này vậy mà nói là "Đàm mỗ"!
Hào khí trong phòng yên tĩnh và kỳ quái, ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu xác định bản thân mình bị Đàm Địa Quân khám phá, cũng không sao cả, hắn muốn dùng truyền tống đại trận, sớm muộn gì cũng bạo lộ thân phận, nói:
- Gặp hay chưa gặp không trọng yếu, nhưng điều kiện đã hứa hẹn rồi, có phải hay không thực hiện hay không?
Đàm Địa Quân nhẹ nhàng cười cười, rốt cuộc hắn cũng xác định là Lý Vân Tiêu, trong nội tâm mừng rỡ không thôi. Bắc Đấu Tông đang toàn lực tìm hắn, không chỉ bởi vì Hóa Lôi Thần Quyết, còn bởi vì tàng bảo đồ ở trên người của hắn, lập tức cười nói:
- Chuyện hứa hẹn còn chưa làm, tại sao thực hiện điều kiện?
Lý Vân Tiêu nhướng mày, lãnh đạm nói:
- Chê cười! Ta chỉ đáp ứng các ngươi là ra tay mà thôi, hơn nữa cũng trọng thương đối phương, tại sao không làm? Đàm tiên sinh có phải sau khi trở thành phó tông chủ, xem ra trí nhớ kém đi nhiều rồi.
Đột nhiên Bình Anh Dịch biến sắc, nói:
- Thì ra là ngươi!
Tiêu Minh Huy trầm tư một chút, dường như cũng nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đàm Địa Quân ngượng ngùng cười cười, nói:
- Trí nhớ cũng không có kém đi, nhưng mà trong khoảng thời gian này tông môn toàn lực truy xét cũng không tìm ra ngươi, thì ra là ở cùng với Mạc đại sư, khó trách.
- Ah!
Hắn vừa nói ra lời này lập tức làm mọi người hiểu hắn là ngườ nào. Đặc biệt là Mai Đông Nhi, kích động không thể kiềm được, nói:
- Ngươi, ngươi, thật là ngươi sao? Ngươi là Lý Vân Tiêu?
Thẳng đến khi Bắc Đấu Tông bắt đầu trắng trợn truy tra Lý Vân Tiêu, nàng mới biết được tên hắn.
Vì không muốn Lý Vân Tiêu rơi vào trong tay Bắc Đấu Tông, nàng chủ động xin tham dự truy xét, không biết ngày đêm liều mạng sưu tầm, kết quả không thu hoạch được gì, nhưng bởi vì xuất lực lớn cho nên đạt được tông môn khen thưởng.
Trong khoảng thời gian này, mỗi khi trời tối nàng đều gặp ác mộng, mơ tới thân ảnh trọng thương bỏ chạy kia, tùy tiện ngã vào một góc không ai muốn biết, từ nay về sau biến mất. Nàng hàng đêm bị giấc mộng này làm tỉnh lại, sau đó lại khóc lớn.
Hà Ứng Dong thấy nàng trạng thái càng ngày càng kém, lúc này mới bảo Đàm Địa Quân mang theo nàng cùng tham gia đấu giá hội, để giúp nàng giải sầu.
Nhưng không thể ngờ được, trời xanh không phụ lòng người, lúc này rốt cục nhìn thấy người nọ, hơn nữa nói ra tên hắn.
Lý Vân Tiêu bỏ dịch dung trên mặt, khôi phục tướng mạo sẵn có, cười nói:
- Đúng vậy, ta là Lý Vân Tiêu.
- Ngươi, ngươi không chết, không chết thật sự là quá tốt!
Mai Đông Nhi nhất thời nói ra, nước mắt trên mặt lăng dài, sợ người khác trông thấy, vội vàng lau đi.
Lý Vân Tiêu khen:
- Ngươi ngày đó biểu hiện rất đặc sắc, ngày đó quá vội vàng, hiện tại bổ sung tán dương với ngươi.
Những lời này càng làm cho Mai Đông Nhi rơi nước mắt như mưa, ở trước mặt mọi người muốn khống chế nước mắt, nhưng không cách nào làm được, thẹn thùng đỏ bừng cả khuôn mặt, càng lộ ra vẻ đáng yêu.
Đàm Địa Quân nói:
- Trong điều kiện ta đáp ứng ngươi, hình như không có cho phép ngươi thông đồng nữ đệ tử Bắc Đấu Tông a?
Mai Đông Nhi nghe phó tông chủ nói như thế thì xấu hổ nghiêng đầu đi, nhưng mà trong khóe mắt mang theo hào quang hạnh phúc.
Lý Vân Tiêu thở dài:
- Không có biện pháp, nam nhân như ta dù có giấu đi nơi nào cũng chẳng khác gì đom đóm trong đêm, muốn không bị người ta ưa thích còn khó hơn cả trùng kích Võ Đế!
- Ha ha!
Đàm Địa Quân cười ha hả, nói:
- Ngươi đúng là dám nói chuyện. Đã tìm được ngươi thì ta không muốn nói chuyện bắt ngươi, cần ngươi hợp tác với chúng ta hai chuyện. Hai chuyện này ngươi hợp tác cũng phải hợp tác, không hợp tác cũng phải hợp tác.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thật khí phách. Là hợp tác với ngươi hay là với Bắc Đấu Tông.
Ánh mắt Đàm Địa Quân nhìn qua hắn, trong miệng thở khẽ, nói:
- Bắc Đấu Tông!
Ba chữ này đã đại biểu lập trường của hắn, xem ra Đàm Địa Quân đã hoàn toàn bị Trương Lăng Hoa thuyết phục, toàn tâm toàn ý bán mạng cho Bắc Đấu Tông.
- Có thể!
Lý Vân Tiêu nói:
- Nhưng mà, trước tiên ngươi thanh toán tiền nợ với ta trước đã, lại nói chuyện hợp tác sau. Về phần ta có nguyện ý hay không, phải xem các ngươi khai thẻ đánh bạc thế nào. Đừng nói Bắc Đấu Tông, cho dù là Lam Tuyết Thánh thành, chuyện ta không muốn làm thì bọn họ cũng không miễn cưỡng ta được.
Lời này nói quá lớn, sắc mặt mọi người đại biểu.
Trong thần sắc Đàm Địa Quân bắn ra hào quang lập lòe bất định, hắn biết rõ địa vị của Lý Vân Tiêu nhất định sẽ không đơn giản, nhưng cụ thể là lai lịch gì thì hoàn toàn không biết, hiện giờ nói ra lời to mồm như thế, cũng không biết là khoác lác hay hắn có lực lượng như vậy.
Hắn hơi do dự, trước kia vừa phát hiện Lý Vân Tiêu thì nội tâm của hắn có ý định cho dù thế nào cũng phải mang về Bắc Đấu Tông, cho dù là bắt giữ cũng được. Hiện tại thì hắn có băn khoăn, nói thẳng:
- Điều kiện của ta và ngươi có thể kết toán. Nhưng mà hai chuyện của Bắc Đấu Tông ngươi cũng phải đáp ứng, nếu không ta thiếu nợ ngươi cũng không cần nói nữa ta không định trả.
Lý Vân Tiêu nhịn không được mắng:
- Thực tiện nhân! Điều kiện gì, bây giờ nói mới có lợi!
Đàm Địa Quân đồng ý năm tỷ trung phẩm nguyên thạch, không khác gì con số thiên văn, với hắn mà nói cực kỳ cần, không thể không lui một bước.
Đàm Địa Quân đảo mắt qua những người còn lại, Tiêu Minh Huy khẽ cau mày nói:
- Nếu không phải Tân Nguyệt Tông của ta sẽ tránh đi một chút.
Đàm Địa Quân khua tay nói:
- Không sao, cũng không phải là bí mật gì, sớm muộn cũng bị người biết rõ.
Hắn nhìn Lý Vân Tiêu nói ra:
- Một là được giao vật truyền thừa Hóa Lôi Thần Quyết ra, đó chính là chí bảo của Bắc Đấu Tông, vốn không thể truyền ra ngoài, nhưng ngươi đã học được cũng thôi đi. Xem mặt mũi ngươi tìm về chí bảo của Bắc Đấu Tông cũng không truy cứu. Chuyện thứ hai, mang vật ngày đó ta đưa ngươi trả lại đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.