Chương trước
Chương sau
Tâm tính Tiêu Minh Huy vô cùng tốt, trên mặt nhìn không ra bất luận không vui gì, cười nói:
- Không sao. Lương Nghiệp, ngươi đi bảo Lôi Phong thương hội đưa thêm vài cái ghế tới, địa phương tuy nhỏ nhưng mọi người ngồi lách vào nhau cũng được.
Hắn ung dung rộng lượng, lập tức dẫn tới khiến đám người Mạc Hoa Nguyên lau mắt mà nhìn. Với tư cách tông chủ một tông, có thể có khí lượng bực này khiến người ta rất hài lòng.
Tiêu Minh Huy cười nói:
- Chúng ta là người tập võ, đứng nhiều cũng không ảnh hưởng. Vị đại mỹ nhân này có lẽ chính là đại đương gia Tử Vân thương hội Cẩn Huyên hội trưởng a?
Ổ Sâm lạnh lùng khẽ hừ nói:
- Tin tức Tiêu tông chủ thật linh thông ah, sợ rằng Cẩn Huyên hội trưởng vừa tới thì các ngươi đã biết rồi.
Cẩn Huyên cười nhẹ đáp lại nói:
- Ta thường nghe Ổ Sâm nói Tiêu tông chủ là người không tầm thường, quả nhiên còn lợi hại hơn nghe nói nhiều.
- Ah? Không biết Ổ hội trưởng bình thường nói ta thế nào? Tất nhiên là không phải tốt a.
Tiêu Minh Huy cười cười, ánh mắt nhìn lên người Lý Vân Tiêu, nói:
- Ồ, vị này là? Tử Vân thương hội đều là nữ tử a, lúc nào có nam nhân? Chẳng lẽ là đệ tử mới thu của Mạc đại sư? Vây thì ta phải chúc mừng Mạc đại sư thu được lương tài rồi.
Cẩn Huyên cười nói:
- Tiêu tông chủ nghĩ nhiều. Thương hội chắc chắn sẽ có chút ít thủ hạ nam nhân, nhưng mà rất ít lên mặt đài.
- Thì ra là thế.
Tiêu Minh Huy nhẹ nhàng gật đầu cười nói, dường như cũng không thèm để ý.
Rất nhanh có ghế đưa tới, người Tân Nguyệt Tông cũng ngồi xuống, nhưng mà bởi vì nơi đây quá nhỏ nên hơi chen chúc.
Tin tức Mạc Hoa Nguyên đi vào đấu giá hội nhanh chóng truyền ra, không ít thế lực môn phái đều nhao nhao đến đây bái kiến. Có thể thấy được lực ảnh hưởng của bát giai thuật luyện sư tại thành Nam Hỏa không tầm thường.
Không lâu, chỉnh chủ nơi đây, Lôi Phong thương hội Tễ Lâm cũng dẫn người tới bái kiến Mạc Hoa Nguyên, đại thán bản thân thất trách, muốn dẫn đám người Mạc Hoa Nguyên tới gian phòng lớn hơn.
Mạc Hoa Nguyên lạnh nhạt nói:
- Tễ hội trưởng bận rộn như thế, cũng đừng có lãng phí thời gian lên kẻ rãnh rỗi như ta. Ta ở cùng với đám người Tiêu tông chủ cảm thấy rất thoải mái rồi.
Trong lời nói của hắn mang theo ý lãnh đạm, làm cho Tiêu Minh Huy nhìn vào trong mắt, nội tâm phỏng đoán không thôi. Mạc Hoa Nguyên có giao tình rất khá với thế lực thương hội, nhưng giờ phút này thấy thế nào cũng không giống như trong lời đồn.
Tiêu Minh Huy không quên tận dụng mọi thứ, châm ngòi quan hệ, khẽ cười nói:
- Tễ hội trưởng bận việc nên đi thôi, Mạc đại sư có ta mời là đủ rồi. Huống hồ gần đây đồn đãi, Tử Vân thương hội cùng Thiên Hạc thương hội đánh nhau lợi hại, mà vào lúc này Mạc đại sư cùng Cẩn Huyên hội trưởng cùng tới đây, mà Tễ hội trưởng lại cả ngày dính với Phương Thiên Hạc hội trưởng, nếu như Mạc đại sư đi với ngươi, làm cho Cẩn Huyên hội trưởng cùng Phương Thiên Hạc hội trưởng hai thù nhân gặp nhau, chắc hẳn không tốt lắm đâu.
Nghe được lời này, sắc mặt Cẩn Huyên lập tức trầm xuống, âm lãnh nhìn chằm chằm vào Tễ Lâm, dù biết rõ Tiêu Minh Huy châm ngòi, nhưng mà tức giận khó tiêu, vô cùng không vui.
Tễ Lâm xấu hổ ho khan hai tiếng, cười nói:
- Đều nói Tiêu tông chủ miệng dài như cái thìa, yêu nhất điên đảo càn khôn, thị phi chẳng phân biệt được, châm ngòi ly gián, sau lưng đả thương người, xem ra một chút cũng không sai ah. Tuy Mạc đại sư tới đây làm ta rất lo lắng vì không tiếp đãi chu đáo, nhưng ta sẽ phái rất nhiều cao thủ trải rộng bốn phía, dùng bảo vệ đại sư an toàn. Nếu Mạc đại sư có bất kỳ tổn thương nào, Lôi Phong thương hội sẽ thề bất lưỡng lập với Tân Nguyệt Tông!
Tiêu Minh Huy cười nói:
- Tễ hội trưởng xin mời, hai nhà chúng ta lúc nào có thể cùng tồn tại với nhau rồi?
Đang nói, đột nhiên có một đám người đi tới bái kiến Mạc Hoa Nguyên, bên ngoài cao giọng thông báo, dĩ nhiên là người Bắc Đấu Tông.
Trong nội tâm Tiêu Minh Huy vui vẻ, Tễ Lâm ở đây mang lại uy áp vô hình với hắn quá lớn. Dù sao Tân Nguyệt Tông còn không phải đối thủ của Lôi Phong thương hội, nếu cao thủ Bắc Đấu Tông đến, đây là cục diện khác. Hiện tại Bắc Đấu Tông như mặt trời ban trưa, ai cũng không dám ngăn cản mũi nhọn của nó.
Người tiến vào làm cho mọi người thất kinh, dĩ nhiên là Đàn Địa Quân làm phản tại Bắc Đấu Tông ngày đó.
Đồng tử Lý Vân Tiêu bỗng nhiên co rút nhanh, lập tức hiểu toàn bộ câu chuyện trong đó. Xem ra Trương Lăng Hoa thật sự bỏ qua chuyện củ, dùng tông môn làm trọng, không chỉ buông tha Đàm Địa Quân, còn ủy thác trách nhiệm.
Sau lưng Đàm Địa Quân còn có mấy người quen của hắn, Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm, cùng với Mai Đông Nhi đang ở đây, nhưng mà mặc váy hoa hồng nhạt, càng lộ ra vẻ tươi mát mê người.
Theo sau còn có hai tên trưởng lão và vài tên đệ tử, mọi người dùng Đàm Địa Quân cầm đầu.
Tễ Lâm kinh ngạc nói:
- Đây là...
Đàm Địa Quân mặt không biểu tình, nói:
- Đàm mỗ tân nhiệm phó tông chủ Bắc Đấu Tông, đặc biệt hãnh diện tới đây tham gia đấu giá hội của các ngươi, vì sao không chào đón?
Nói ra thân phận này, mọi người lập tức hiểu tình huống trước mắt.
Ánh mắt Đàm Địa Quân đảo qua phòng một vòng, cuối cùng lại nhìn vào người Lý Vân Tiêu, đôi mắt nhắm lại.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ bị hắn phát hiện? Nghĩ đến đối phương tinh thông biến hóa mô phỏng chi thuật, phương diện dịch dung biến hóa cực kỳ thông thạo, ngược lại thật có khả năng bị hắn nhìn ra đầu mối.
- Ha ha, chúc mừng Đàm huynh!
Tiêu Minh Huy phản ứng đầu tiên là chắp tay tạ lỗi, vẻ mặt tươi cười thiệt tình.
Trên mặt Tễ Lâm không nhìn ra chút biểu lộ gì, tuy Trương Lăng Hoa không có tự mình đến đây, làm cho nội tâm của hắn âm thầm thở ra một hơi. Nhưng sư huynh đệ bọn họ hòa hảo, loại tình huống này hắn không vui vẻ nhìn thấy. Hắn kỳ vọng là lưỡng bại câu thương mới đúng, dù sao Đàm Địa Quân cũng là Võ Tôn cửu giai, bây giờ sinh ra một kẻ địch mạnh mẽ.
Da mặt của hắn run run vài cái, cười nói:
- Tự nhiên là không chào đón, nhưng các ngươi muốn kéo căng da mặt đi tới, chúng ta cũng không có biện pháp. Dù sao cũng là thương hội, mở cửa là buôn bán, đối với bất luận khách nhân gì cũng không bắt bẻ a.
Đàm Địa Quân khua tay nói:
- Ân, đã nói. Không sai, bổn tọa vừa mới đảm nhiệm phó tông chủ, lời này của ngươi ta rất thích, đến đây, có khen thưởng!
Đến, khen thưởng?
Trong lòng mọi người sững sờ, không biết hắn làm trò gì.
Chỉ thấy trong Bình Anh Dịch xuất ra một cái khay, phía trên là ba mươi khối hạ phẩm nguyên thạch bình thường, đưa tới trước mặt Tễ Lâm, cao giọng nói:
- Cầm đi đi, còn không khấu tạ phó tông chủ đại nhân!
- Ngươi...
Tễ Lâm tức giận đỏ cả mặt, đối phương thật sự đang nhục nhã hắn, hơn nữa còn là sân nhà trong thương hội. Tức giận sắc mặt tái nhợt, trùng trùng điệp điệp hừ lạnh một tiếng sau đó phất tay áo bỏ đi.
- Ha ha, thống khoái!
Tiêu Minh Huy cười ha hả, tiến lên phía trước nói:
- Đàm tông chủ quả nhiên sắc bén, khó được khi nhìn thấy lão thất phu Tễ Lâm tức giận thành như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.