Chương trước
Chương sau
- Ngươi...
Sắc mặt Đàm Địa Quân bỗng nhiên biến đổi, tức giận bao phủ toàn thân, lực lượng lĩnh vực áp qua Lý Vân Tiêu sít sao. Nhưng nhìn thấy đối phương bộ dáng vô vị, tức giận trừng to mắt. Hắn cũng hiểu mình rất khó lưu được tiểu tử này, nếu không đã sớm chụp chết hắn rồi, cũng sẽ không cãi cọ lâu như vậy. (1 ức = 100 triệu)
Hắn cảm thấy vô lực, nói:
- Một ức thượng phẩm nguyên thạch thật sự là quá ác, tài nguyên một năm của Bắc Đấu Tông chỉ sợ cũng không nhiều như thế. Một tỷ trung phẩm, đây là mấu chốt ta có khả năng tiếp nhận. Nếu ngươi bán tin tức này cho Trương Lăng Hoa, vô cùng có khả năng một khối nguyên thạch cũng lấy không được, hơn nữa còn mang họa sát thân. Tuy ta không làm gì được ngươi, nhưng ngươi muốn thoát mạng từ tay nửa bước Võ Đế cũng cực khó.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Quá ít..., Bắc Đấu Tông có được ít nhất một thành tài nguyên của thành Nam Hỏa, một tỷ trung phẩm nguyên thạch ngươi không biết xấu hổ cũng dám nói ra? Năm tỷ chắc giá, không đồng ý thì ta thà rằng cầm mạng đi bán tin tức cho Trương Lăng Hoa thử một lần, nửa bước Võ Đế mạnh như thế nào, ta cũng rất muốn biết một chút.
Đàm Địa Quân tức giận đỉnh đầu bóc khói xanh, nói:
- Tốt, năm tỷ!
Trong mắt của hắn mang theo thần sắc lo lắng, trong cặp mắt mang theo hào quang tối tăm, nhìn không ra ánh mắt của hắn.
Trong đó có lo lắng, nhưng lại có một chút sát ý, Dùng hắn đoán, đến lúc đó Trương Lăng Hoa phản kích cho dù không giết tiểu tử này, cũng ít nhất có thể trọng thương hắn, chính mình không ngại giết Trương Lăng Hoa trước sau đó kết liễu mao đầu tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
- Ừ, lúc này mới có khí phách đứng đầu một tông nha.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt tươi cười, vươn tay ra đòi bản đồ.
Đàm Địa Quân hừ lạnh một tiếng, trong hai mắt mang theo lo lắng, tinh mang bắn ra một chút, ngược lại thập phần sảng khoái giao địa đồ cho Lý Vân Tiêu. Làm nội tâm Lý Vân Tiêu vô cùng kinh ngạc, xem ra cái gọi là bảo tàng, khả năng tồn tại không lớn, nếu không Đàm Địa Quân thân là đồ đệ tông chủ tiền nhiệm, bao nhiêu cũng rất xem trọng mới đúng.
Đàm Địa Quân nói:
- Ngày mai là thi đấu thập cường của Bắc Đấu Tông, sẽ là thời điểm náo nhiệt nhất. Thi đấu thập cường chấm dứt, thời điểm Trương Lăng Hoa trao giải chính là lúc ngươi động thủ. Tất cả chuẩn bị sau đó ta đã làm xong, trong mười đại trưởng lão của Bắc Đấu Tông ta đã kéo được sáu vị, tất cả đều căm thu cách làm người trơ trẽn của Trương Lăng Hoa, ngươi chỉ cần dùng hỏa diễm công kích Trương Lăng Hoa là được, cho dù thành bại, một kích phải lui lại, nếu không ta cũng không cách nào cam đoan ngươi an toàn.
Hắn làm ra vẻ mặt an ủi Lý Vân Tiêu, dặn dò:
- Ta không nhìn lầm, hỏa diễm của ngươi do hồn lực điều khiển, nếu như triển khai công kích, sợ rằng không cách nào thuấn di ngay a.
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ đáng thương, nói:
- Đúng vậy a, mong rằng Đàm đại nhân ban thưởng một kiện áo giáp bát giai bảo hộ ta!
- Cái này..., khục khục!
Đàm Địa Quân ho khan vài cái, lúng túng nói:
- Vật kia ta cũng không có, chính ngươi cẩn thận một chút.
Hắn không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, lập tức bỏ qua chủ đề này, nói:
- Cách thi đấu thập cường ngày mai còn một ngày, các ngươi lưu lại đây tu luyện đi, ta lại đi liên hệ bố trí một ít thủ đoạn.
Hắn phàn nàn nhìn qua Lý Vân Tiêu nói:
- Người liên lạc bị một chưởng của ngươi đánh chết, hại ta phải đích thân đi.
Dường như sợ Lý Vân Tiêu hỏi hắn yêu cầu này nọ, nói xong cũng hóa thành sương mù biến mất tại chỗ.
Đàm Địa Quân vừa đi, Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm lập tức cảm thấy áp lực biến mất, lúc này thở ra một hơi, vô cùng nhẹ nhõm.
Bình Anh Dịch cổ quái nhìn qua Lý Vân Tiêu, lôi kéo làm quen, cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này họ gì, lúc trước trong tiểu viện là người thuấn di bọn ta ra?
Lý Vân Tiêu cũng cười nói:
- Ta họ Lý, hai vị bảo ta Vân thiếu là tốt rồi. Tình huống lúc đó cũng chỉ có tài năng của hai vị mới có thể biến nguy thành an, hai vị có ý kiến gì với ta sao?
- Ha ha, Vân thiếu nói giỡn!
Bình Anh Dịch áp chế xúc động muốn một chưởng chụp chết Lý Vân Tiêu, thoải mái nói ra:
- Cho dù Vân thiếu không có truyền tống chúng ta ra, loại tình huống đó chúng ta cũng muốn động thân đi ra.
Ngay cả Đàm Địa Quân cũng không có cách gì với Lý Vân Tiêu, Bình Anh Dịch tự nhiên biết rõ mình cũng không có biện pháp, huống hồ nếu giết Lý Vân Tiêu, phá hư kế hoạch của Đàm Địa Quân, hai người sợ rằng cũng bị đánh chết, cho nên thù này chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Tuy nội tâm suy nghĩ ngàn vạn, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói:
- Bởi vì có đạo nghĩa, ngàn vạn người hướng tới! Việc nghĩa chẳng từ, mặc dù cửu tử cũng không hối hận!
Hắn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Âm nói:
- Ngươi nói đúng không.
Sắc mặt Thượng Quan Ngọc Âm lạnh như băng, lần này không nhịn được xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nghiêng đầu đi, giả bộ như không biết hắn.
Lý Vân Tiêu: "..."
Hắn cảm giác mình đánh giá thấp tầng thịt mở của thổ bì viên này, nó còn dầy hơn tưởng tượng của hắn..
Bình Anh Dịch cười nói:
- Mọi người hiện tại cũng ra sức vì Đàm đại nhân, xem như người một nhà, về sau có chuyện gì muốn giúp đỡ, tùy thời cứ nói với ca ca.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ân, đã như vầy, vậy ta không khách khí. Ta hiện tại đang cần một chút nguyê thạch, hai vị ca ca tỷ tỷ, trợ giúp chút đi.
Bình Anh Dịch hào phóng lấy trong nhẫn ra một trăm khối trung phẩm nguyên thạch, cười nói:
- Cầm lấy dùng đi, đừng khách khí! Ca ca cũng chỉ có bao hnieue đây.
Lý Vân Tiêu "Ân" một tiếng, nói:
- Ta cũng không khách khí.
Hắn bất động thanh sắc tiếp nhận nguyên thạch trong tay Bình Anh Dịch, thoáng cáu thu lại, trong lòng bàn tay nhiêu ra cái nhẫn nằm đó.
Bình Anh Dịch biến sắc, kinh hãi phát hiện nhẫn trữ vật của mình bị đối phương thần không biết quỷ không hay lấy đo, thất thanh nói:
- Vân thiếu, đây là...
Lý Vân Tiêu xoay đầu lại cười cười, nói:
- Của ca ca chính là của ta, ta sẽ không khách khí.
Phanh!
Nhẫn trữ vật bị hồn lực cường đại của hắn trùng kích, trực tiếp phá vỡ cấm chế, một không gian giới tử hiện ra, đảo mắt thu nhỏ lại, sắp biến mất.
Tốc độ của Lý Vân Tiêu cực nhanh, toàn bộ trong đó bị hắn thu lại, nhoáng một cái biến mất trong tay. Không gian giới tử tồn tại vài hô hấp đã triệt để biến mất, chỉ còn lại chiếc nhẫn tổn hại ném vào bụi cỏ.
- Cái này...
Bình Anh Dịch nhìn mà há hốc mồm, vội vàng nói:
- Vân thiếu, vì sao không chừa cho ca ca một chút! Ngươi lấy hết sạch, ta làm sao tu luyện?
Lý Vân Tiêu nhíu mày, lật bàn tay phải lên, một người ngọc lớn nhỏ như lòng bàn tay hiện ra, đồng tử của hắn co rút lại, đột nhiên hỏi:
- Đây là cái gì?
Người ngọc này tìm được trong nhẫn trữ vật của Bình Anh Dịch, trừ chất liệu ra, lớn nhỏ cùng hình thái hoàn toàn giống như đúc khối Thanh Minh Thạch đạt được trong tay Lương Khoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.