Yên tĩnh trọn vẹn vài phút, ngoại trừ Ngư Dương Chu không ngừng lau mồ hôi lạnh trên tráng, luôn miệng thề thốt rằng mình chỉ làm trở ngại, tuyệt không phải cố ý hãm hại thì không còn bất cứ thanh âm nào nữa.
Hác Liên Thiểu Hoàng nhìn vào hắn một hồi, đột nhiên vỗ tay một cái, nói:
- Đúng rồi, phong ấn ngươi lại, giữ ở bên người làm tay chân rất tốt. Nếu không một gã Võ Đế bị chụp chết, thật sự rất đáng tiếc đấy.
- Cái... Cái gì? Phong ấn? Ngươi... Ngươi muốn phong ấn ta?
Ngư Dương Chu sợ tới mức thân thể lui về sau.
Nhưng Hác Liên Thiểu Hoàng đã xuất thủ, liên tục ba đạo tiếng xé gió vang lên, trên lồng ngực truyền đau nhức kịch liệt như bị thiêu đốt. Sau đó nguyên khí vận chuyển quanh thân đột nhiên bị cắt đứt, cảm giác hùng hồn trong đan điền hoàn toàn biến mất, khí tức cả người bỗng nhiên kịch liệt hạ thấp. Không chỉ có thế, loại cảm ngộ đối với quy tắc giữa Thiên Địa cũng không còn sót lại chút gì, tu vị trực tiếp rớt khỏi Đế cảnh, về tới Võ Tôn đỉnh phong!
Ngư Dương Chu sắc mặt đại biến, hoảng sợ xé mở xiêm y, chỉ thấy trước ngực có ba điểm nhỏ màu đen, giống như nòng nòng đầu đuôi cắn vào nhau, hoàn thành một vòng, dần dần ẩn vào bên trong da thịt hắn.
Phải biết rằng Võ Đế mạnh mẽ, mọi cử động đều phù hợp Thiên Đạo, coi như là tồn tại cao hơn mấy Tinh cấp muốn phong ấn hắn, cũng cơ hồ không có khả năng. Nhưng Hác Liên Thiểu Hoàng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805917/chuong-773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.