- Quả nhiên là ma!
Yêu Long dùng ngữ khí thập phần ngưng trọng truyền âm nói:
- Chỉ là không biết ma có thực lực gì, chúng ta nên nhanh chóng rời đi thôi.
Vẻ ngưng trọng trên mặt Lý Vân Tiêu không giảm, cẩn thận quan sát đến, nói:
- Từ khí tức mà nhìn dường như chỉ có trình độ Vũ Vương. Nhưng lại cho người ta cảm giác áp lực không nói nên lời.
Lâm Mộc đứng ở cửa đại điện cao giọng hô:
- Vĩnh Hằng huynh, chúng ta cùng thuộc bảy thế lực lớn, tương giao vô cùng tốt, kính xin thả ta cùng Cảnh huynh rời đi.
Hắn hô vài lần, mặt Lưu Vĩnh Hằng vẫn không biểu tình, nhưng mà tay phải nắm chặc, hắc khí trên cao không ngừng lưu động, dường như vẫn chưa thích ứng thân thể này.
Sắc mặt Tiền Vô Địch nghiêm nghị, hừ lạnh nói:
- Hắn đã bị đoạt xá, còn Vĩnh Hằng huynh, im miệng đi!
Lâm Mộc biến sắc, ngược lại ôm quyền nói:
- Tiền bối, chúng ta và đỉnh lô này khi còn sống quan hệ vô cùng tốt, kính xin tiền bối thả hai người chúng ta rời khỏi. Vài món bảo vật trấn áp tiền bối ở trên người những kẻ kia, không quan hệ tới chún ta,
Sắc mặt Lý Vân Tiêu bốn người biến hóa, đều thán phục Lâm Mộc vô sỉ.
Lưu Vĩnh Hằng rốt cục chậm rãi mở mắt ra, trong cổ họng một hồi "Xì xào" cót két, dường như muốn nói cái gì, là do thời gian quá lâu không nói gì nên không nói rõ.
- Nhao nhao, nhao nhao, thương, con ruồi...
Hắn nâng tay phải lên, chỉ vào Lâm Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805646/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.