Đinh Linh Nhi thật sự tò mò. Mặc dù Thiên Nguyên thương hội đã tụt dốc nhưng phụ thân của nàng truy cầu lá trà chưa từng qua loa. Trong thương minh có trà ngon nào là phụ thân nàng sẽ tìm một phần cho bằng được, nhưng không thể sánh bằng trân phẩm trà băng. Cái hộp đặt lá trà đã là hàn băng vạn năm, thiên cổ không thay đổi. Chỉ có cái hộp này mới giữ được phẩm chất, mùi thơm của trà.
Lý Vân Tiêu đặt tách trà xuống, mỉm cười nói:
– Trong ấn tượng của ta chỉ có ba loại trà sánh băng với trà băng này.
Lý Vân Tiêu thấy Đinh Linh Nhi lộ vẻ không tin, cười tủm tỉm nói:
– Trong Nguyệt Hồng thành có một lạoi huyết trà rất bí ẩn. Hình dạng như trăng non, màu đỏ rực tựa giọt máu, tỏa mùi máu tanh. Dùng cái bình vạn năm không khô dưới Hồng Nguyệt thành đun trà thì nước như máu người, uống vào như cam lộ, thật là cực phẩm trong trà, đủ sánh băng loại trà băng này.
Đinh Linh Nhi ngơ ngác nghe, vẻ mặt sợ hãi nói:
– Trà như máu người, cái... Này làm sao uống? Dù phẩm chất loại trà này cao đẳng thì Linh Nhi không dám ủng hộ.
Lý Vân Tiêu cười cười, hắn chưa nói đặc điểm khủng bố của nó. Lá trà này phải dùng máu người tưới mới trưởng thành, máu của võ giả tu vi càng cao thì phẩm chất lá trà càng tốt. Lúc trước Lý Vân Tiêu không biết chuyện, hắn uống mấy ngày, sau khi biết thì nôn thốc nôn tháo, không còn dám uống nữa. Nhưng bàn về phẩm chất trà thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805502/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.