Nhưng Lý Vân Tiêu... Nửa tháng...
Mọi người rất muốn đập đầu tự tử.
Tiêu Khinh Vương mếu máo. Trong thời gian này nhờ có nhiều nguyên thạch, đan dược, cộng thêm linh khí đậm đặc hơn bên ngoài gấp trăm lần, Tiêu Khinh Vương đột phá đến Vũ Tông nhị tinh. Vốn Tiêu Khinh Vương khá là đắc ý, định khoe khoang trước mặt mọi người một phen, nay so sánh tốc độ tu luyện với Lý Vân Tiêu thật đúng là... Không cách nào so.
Tiêu Khinh Vương điên lên oán giận:
– Ngươi còn cho chúng ta đường sống không? Ngươi còn cho tất cả thiên tài trên đời sống không? Chết tiệt, tốc độ tu luyện của ngươi hỏi sao chúng ta sống?
– Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha!
Lý Trường Phong hóa đá sau đó cười phá lên:
– Ha ha ha! Không uổng là nhi tử của ta! Hoàn toàn xứng đáng, không uổng là nhi tử của ta! Ha ha ha ha ha ha!
Lý Thuần Dương dần hòa tan cơ mặt cứng ngắc lộ vẻ đắc ý, cười ngoác mang tai.
Đám thiên tài rác rưởi trong Thiên vũ đại lục có là gì? So với tôn tử của lão thì không là gì, ha ha ha ha ha ha! Vui quá, vui chết bỏ!
Tâm tình Lý Thuần Dương vui vẻ hỏi:
– Vân Tiêu, ngươi định dùng bao lâu thăng lên Cửu Thiên Vũ Đế?
Mọi người xỉu.
Cửu Thiên Vũ Đế! Đừng nói bọn họ ra từ Thiên Thủy quốc, dù là các quốc trong toàn Nam vực cũng không ai dám mơ.
Tiêu Khinh Vương đang định mắng Lý Thuần Dương mơ mộng hão huyền, nhưng nhìn lại Lý Vân Tiêu, cảm nhận lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805500/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.