Chương trước
Chương sau
Sanh tộc.
Bởi vì tỉ lệ Hải Luyện Sư tồn tại, so với Thuật Luyện Sư còn ít ỏi hơn nhiều lắm. Thiết Phàm là cửu tinh Vũ Tông cường giả, cầm trong tay lại là một cương xoa phổ thông, liền không cần bàn cãi. Loại cương xoa này nắm đến đại lục, coi như là Võ sĩ cũng sẽ không cần.
Thiết Lăng hừ lạnh nói:
– Sợ cái gì, cùng lắm bộ tộc chúng ta trốn đi, chỉ cần sống qua trăm năm thời gian, đến thời điểm Thiết Phàm đại ca lên cấp VÅ© Hoàng, mà ta là cấp ba Hải Luyện SÆ°, Ế Sanh tộc cướp đoạt đồ vật, toàn bộ cả gốc lẫn lãi đoạt lại!
Thiết Phàm cười khổ nhìn Thiết Lăng, than thở:
– Thiết Lăng, ngÆ°Æ¡i nghÄ© quá ngây thÆ¡. Ế Sanh tộc sẽ không để cho chúng ta yên lặng trăm năm. NgÆ°Æ¡i suy nghÄ© một chút hai ba mÆ°Æ¡i năm qua, bọn họ từng bước áp sát, hầu nhÆ° muốn thay chúng ta, thống lÄ©nh vùng biển này.
Thiết Lăng vội la lên:
– Lẽ nào Bức Phún bộ tộc liền mặc kệ sao?
Bức Phún bộ tộc chính là C cấp Hải tộc, quản lý hải vực càng cao hơn, trong đó liền bao quát hải vực của Hỏa Ngư tộc. Bình thường trong vùng biển có xung đột, đều sẽ ra mặt điều giải. Đây là Tam gia vì để tránh cho Hải tộc vô vi giết chóc mà ban lệnh.
– Quản? Ha ha, nhớ thời điểm ba mÆ°Æ¡i năm trước Ế Sanh tộc vừa tới, Bức Phún tộc Tộc trưởng nói nhÆ° thế nào không? Bọn họ nói Ế Sanh tộc đối với Hải tộc có cống hiến, để chúng ta nhường ra khối địa phÆ°Æ¡ng cho bọn họ nghỉ ngÆ¡i lấy sức, còn nói ở chung hòa thuận.
Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng nghiến răng nói:
– Những năm này, Bức Phún tộc nhận không ít chỗ tốt a!
Thiết Lăng kinh hãi nói:
– Đã nhÆ° vậy, vì sao không tới B cấp Hải tộc tố cáo bọn họ?
Người ở chỗ này tất cả đều không còn gì để nói, Thiết Phi than thở:
– Thiết Lăng, ngÆ°Æ¡i quá tuổi trẻ. Thế giới này giảng không phải đạo lý, mà là thá»±c lá»±c. Nếu chúng ta mạnh hÆ¡n Ế Sanh tộc, bất kỳ bên nào đều sẽ đứng về chúng ta. Ngược lại, người yếu chỉ có thể tham sống sợ chết.
Thiết Lăng nhất thời tức giận nói:
– Nếu nhÆ° vậy, vậy Nam Hải chi vÆ°Æ¡ng ban bố những pháp lệnh kia để làm gì?
Mọi người dồn dập biến sắc, Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng nhất thời phẫn nộ quát:
– Đừng nói bậy! Lời này nếu truyền vào trong tai tộc khác, đừng nói là ngÆ°Æ¡i, coi nhÆ° toàn bộ bộ tộc cÅ©ng sẽ bị ngÆ°Æ¡i liên lụy! Tiểu hài tá»­ cút sang một bên!
Lý Vân Tiêu nhìn tên người cá tuấn lãng này, cảm thấy ngây thơ đến đáng yêu, hắn kinh ngạc hỏi:
– Nghe các ngÆ°Æ¡i nói nhÆ° vậy, Ế Sanh tộc này là từ hải vá»±c khác di chuyển tới?
Thiết Phàm căm hận nói:
– Đâu chỉ là hải vá»±c khác, hoàn toàn là từ hải dÆ°Æ¡ng khác tới. Bọn họ vốn là Đông Hải bộ tộc, hÆ¡n nữa thời điểm ở Đông Hải là tồn tại A cấp. Thiên phú Ế Sanh tộc hÆ¡n xa chúng ta, sợ là không qua mấy năm, liền sẽ trá»±c tiếp nằm trên đầu chúng ta!
– A cấp?
Lý Vân Tiêu giật mình nói:
– A cấp nhất định phải có mười tên VÅ© Đế cường giả trở lên? Bộ tộc mạnh mẽ nhÆ° vậy, làm sao sẽ lÆ°u lạc tới E cấp chứ? Chẳng lẽ là đắc tội S cấp?
Phải biết S cấp ngoại trừ Tứ đại Vương tộc, là vô cùng ít ỏi.
Hỏa Ngư tộc tộc trưởng thở dài nói:
– Tình huống cụ thể trong đó ta cũng không rõ ràng lắm, lần trước nghe Bức Phún tộc Tộc trưởng nói, ba mÆ°Æ¡i năm trước bọn họ phụng lệnh của Đông Hải chi chủ Nghiễm gia, vây công một tên nhân loại. Kết quả cùng rất nhiều Hải tộc A cấp khác dồn dập ngã xuống, nghe nói lúc đó tá»­ thÆ°Æ¡ng VÅ© Đế, có ít nhất hÆ¡n trăm tên. Ế Sanh tộc càng là VÅ© Hoàng trở lên toàn bộ ngã xuống. Lúc này mới dẫn đến thá»±c lá»±c giảm mạnh, Hải tộc khác thừa thế xông lên, đoạt hải vá»±c của bọn họ. Vì tránh né kẻ thù cùng nghỉ ngÆ¡i lấy sức, lúc này mới di chuyển đến Nam Hải.
– Đệt! Nhân loại nào tàn nhẫn nhÆ° thế? HÆ¡n trăm tên VÅ© Đế cường giả!
Đoàn Việt hít vào ngụm khí lạnh, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trong mắt tinh mang đại thịnh.
– Chẳng lẽ là...
Lý Vân Tiêu càng là mồ hôi lạnh tràn trề, ba mươi năm trước... Đông Hải...
– Không sai! Chính là một nhân loại tên Cổ Phi DÆ°Æ¡ng!
Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng căm hận nói:
– Đây là cái tên để toàn bộ Hải tộc chúng ta hổ thẹn!
Đoàn Việt vội vàng ngậm miệng, nhìn đám người đều là lòng căm phẫn, lúc này nếu nói thêm mấy câu, không thể nghi ngờ là muốn chết.
Lý Vân Tiêu càng là trợn mắt ngoác mồm, không nghĩ tới năm đó tùy tiện giết nhiều Hải tộc, dĩ nhiên sẽ đối với ngày hôm nay sản sinh ảnh hưởng, hắn ngượng ngùng nói:
– Chuyện trải qua nhiều năm nhÆ° vậy, Cổ Phi DÆ°Æ¡ng kia cÅ©ng đã chết, còn ghi hận cái gì. Mọi việc đều là nhìn về phía trước a!
– Hừ, coi nhÆ° hắn chết rồi. CÅ©ng phải tìm hậu nhân của hắn giết chết toàn bộ, nhÆ° vậy mới có thể cọ rá»­a sỉ nhục của Hải tộc chúng ta!
Thiết Phàm cũng hận đến nghiến răng, những Hải tộc này nói về vinh dự chủng tộc là rất mạnh.
Lý Vân Tiêu đầu óc quay cuồng, không nói gì nói:
– Tục truyền hắn còn chÆ°a kết hôn đã ngã xuống. Không nói việc này, đến thÆ°Æ¡ng lượng làm sao tiến vào Côn Ngô Thần thụ đi.
Cả đám đều không lên tiếng, tựa hồ đã ngầm thừa nhận kiến nghị của Lý Vân Tiêu. Ai cũng biết, này xác thực là một cơ hội của Hỏa Ngư tộc.
Chỉ có Thiết Lăng vẫn hừ lạnh nói:
– Dá»±a vào cái gì tin tưởng ngÆ°Æ¡i? NgÆ°Æ¡i nói tiến vào Côn Ngô Thần thụ liền có thể làm cho cha ta kéo dài trăm năm tuổi thọ, đồng thời để Thiết Phàm đại ca lên cấp VÅ© Hoàng. Ít nhất cÅ©ng phải hiển lộ chút bản lÄ©nh chứ?
Tất cả mọi người vừa nghe, thật là có chút đạo lý. Không thể tùy tiện ngươi nói cái gì chính là cái đó a.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– NgÆ°Æ¡i là Hải Luyện SÆ° cấp hai?
Thiết Lăng ngạo nhiên đem ngực ưỡn lên.
– Phải! Trong chu vi vaÌ£n dặm, chỉ có ta là Hải Luyện SÆ° cấp hai!
– Rất tốt, ta vừa vặn là Thuật Luyện SÆ°. Không bằng ngÆ°Æ¡i so với ta đi, nếu ngÆ°Æ¡i thắng, ta cái gì đều nghe lời ngÆ°Æ¡i. Nếu ngÆ°Æ¡i thua, lần hành động này nhất định phải do ta làm chủ, hết thảy đều nghe lệnh ta! Thế nào?
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ở trên thân mấy người Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng cùng Thiết Phàm vòng tới vòng lui.
Hắn cũng muốn mượn cơ hội này thu phục Hỏa Ngư tộc, miễn cho đến thời điểm hành động có người sản sinh tâm lý phản bội.
Mấy người Hỏa Ngư tộc đều sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới Lý Vân Tiêu là Thuật Luyện Sư, nhất thời ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên hơi tôn kính. Tựa hồ là bị ánh mắt của Lý Vân Tiêu khiêu khích, Thiết Lăng hừ lạnh nói:
– So liền so, ai sợ ai, so cái gì, ngÆ°Æ¡i cứ ra tay!
Nội tâm Đoàn Việt cười như nở hoa, không nói nhìn đám người kia, đẳng cấp thuật luyện của Lý Vân Tiêu hắn cũng không rõ ràng, nhưng ít ra lực ép những đầu cá này là không thành vấn đề.
Lý Vân Tiêu cũng híp mắt cười nói:
– Vẫn là ngÆ°Æ¡i ra đề đi. Ngoại trừ bÆ¡i ra, cái khác đều được.
– Hừ, nhân loại đáng chết, dám khinh thị ta!
Thiết Lăng giận dữ hét:
– Liền so luyện khí! Xem ai phẩm chất cao, phẩm chất tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.