Hắn tựa hồ như khí cầu bị lủng, lập tức lại trở nên già nua.
Sắc mặt Thiết Phi cũng khó coi, trong mắt tràn đầy thù hận.
– Côn Ngô Thần thụ này nguyên bản là thánh vật mà tộc ta bảo vệ, hiện tại đã rơi vào trong tay đám Ế Sanh tộc kia!
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Côn Ngô Thần thụ nên ở gần hải vực này, các ngươi không phải nói trong vạn dặm hải vực, Hỏa Ngư tộc các ngươi xưng hùng sao?
Trên mặt Thiết Phi lướt qua vẻ xấu hổ, bực tức nói:
– Không sai, chúng ta là D cấp Hải tộc, những Ế Sanh tộc kia chỉ là E cấp. Nhưng bọn họ có ba tên cửu tinh Vũ Tông, trừ khi Tộc trưởng đại nhân tự mình ra tay, bằng không trên thực lực tổng hợp chúng ta không bằng bọn họ. Côn Ngô thần thụ vạn năm qua đều là trấn tộc chi bảo của bộ tộc ta, ăn lá cây không chỉ có thể tẩm bổ sinh cơ, hơn nữa còn có thể tăng cường tu vi. Nguyên nhân chính là như vậy, Ế Sanh tộc mới không tiếc cùng chúng ta trở mặt, có thể là biết tình huống của Tộc trưởng đại nhân, bằng không tuyệt không dám cùng chúng ta động thủ.
– Dùng lá Côn Ngô thụ…
Lý Vân Tiêu một trận té xỉu, những con cá vô tri ngớ ngẩn này!
Hắn hừ hừ nói:
– Nếu mất rồi, vì sao không đi đoạt lại? Nếu bọn họ trở mặt với các ngươi, sẽ không có chỗ thương lượng rồi. Bọn họ có ba tên cửu tinh Vũ Tông, nếu chờ Tộc trưởng đại nhân khuất núi, như vậy, khà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805460/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.