Chương trước
Chương sau
Đêm đã vào khuya, sương mù trong sơn cốc bắt đầu tràn ra ngoài

*

•Y QUÁN®

Bên trong y quán vô cùng tĩnh lặng, dù là hạ nhân hay đại phu đều bị bầu không khí ngột ngạt bao trùm gắt gao, liền thở mạnh cũng không dám

Phòng cách vách Phượng Thần Hy, Cung Thượng Giác đang cẩn thận vì Cung Viễn Chủy lau vết máu trên mặt

Vừa lau, trong đầu Cung Thượng Giác lại không ngừng tái diễn hình ảnh bản thân ngộ thương Cung Viễn Chủy như thế nào

Một phi tiêu đánh vỡ chén dược thiện trong tay hẳn, bản thân hẳn cho dù như thế nào cũng không nghĩ tới đây là phi của Viễn Chủy

Mảnh sứ vỡ rời khỏi tay, đâm vào tâm mạch Viễn Chủy như thế nào hay thời điểm Viễn Chủy ngã xuống đất vang lên tiếng ling đang như thế nào thì hắn cũng không có chú ý tới là Viễn Chủy tới

Càng nghĩ, Cung Thượng Giác càng nắm chặt tay của Cung Viễn Chủy

Kim Phục vừa tới cửa nhìn thấy Cung Thượng Giác đang không ngừng truyền nội lực cho Cung Viễn Chủy thì lo

lắng

"Công tử, người truyền cho Chủy công tử nhiều như vậy nội lực thì thân thể chịu nổi sao?"

Giọng nói Cung Thượng Giác có chút trầm thấp

"Ta không sao, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Thủ hạ tới báo Vũ công tử và Vân Vi Sam cô nương trở về rồi"

"Bên ngoài Cung Môn, Vân Vi Sam có hành động gì đáng nghi?"

Cả tâm trí Cung Thượng Giác bây giờ đều tập trung ở y quán, không có cách nào tự mình ra ngoài theo dõi Vân Vi Sam

Kim Phục đúng sự thật toàn bộ bẩm báo cho Cung Thượng Giác

"Chỉ là cùng Vũ công tử dạo phố, xem hoa đăng, có điều trong lúc dạo phố Vân Vi Sam cô nương đã lén trốn đi đến Vạn Hoa Lâu gặp Tử Y cô nương, sau đó Vũ công tử cũng theo tới Vạn Hoa Lâu, hai người đều trong phòng

Tử Y cô nương, còn lại liền không có gì khả nghi"

Cung Thượng Giác phần phó Kim Phục, sợ đêm nay Vân Vi Sam sẽ có hành động gì

"Ngươi đi theo dõi chặt Vân Vi Sam, ta bây giờ đi không được nên ngươi nhanh chóng tự an bài"

"Rõ"

Kim Phục nghe xong đứng dậy rời đi y quán

Bỗng nhiên lúc này.....

"Ca, huynh đi đi, ta không sao"



Bờ môi không có chút huyết sắc nào của Cung Viễn Chủy đột nhiên nói chuyện

Cung Thượng Giác nhanh chóng quay đầu, ánh mắt lo lắng nhìn thiếu niên

"Viễn Chủy, đệ tỉnh rồi! Thân thể cảm giác thể nào?"

Cung Viễn Chủy không trả lời câu hỏi của Cung Thượng Quan mà chỉ quan tâm đến hành động đáng nghi của

Vân Vi Sam

"Chúng ta đã có phỏng đoán về thân phận của Vô Danh.... lại tăng thêm việc Vân Vi Sam ra khỏi Cung Môn hôm nay vậy thì liền càng muốn nhìn chằm chằm Vũ Cung"

Thiếu niền khí tức suy yếu, thương ở mệnh môn, không phải chén tâm đầu huyết kia của Phượng Thần Hy cùng

Cung Thượng Giác truyền rất nhiều nội lực cho hắn thì tối nay sợ là vẫn chưa tỉnh lại

Cung Thượng Giác suy xét phút chốc, quay đầu phân phó với thị vệ

"Phái người bảo hộ nghiêm mật y quán, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào đều không được tiến vào"

"Rố"

Thị vệ thu đến mệnh lệnh sau rời đi

"Ca, bát cháo kia..?"

Cung Viễn Chủy lúc này mới nhớ tới nguyên nhân dẫn đến hắn bị Cung Thượng Giác ngộ thương

"Trong cháo không độc, đã tìm người nghiệm qua"

Cung Thượng Giác áy náy nhìn hắn

Cung Viễn Chủy không có chú ý tới ánh mắt của hắn, khẽ thở phào nhẹ nhõm, không độc liền tốt......

Lo lắng đi qua, Cung Viễn Chủy nhìn quanh y quán một lượt nhưng không thấy thân ảnh trong tưởng tượng ở đầu, trong mắt hắn xuất hiện một chút thất vọng liền quay sang hỏi Cung Thượng Giác

"Ca, Phượng Thần Hy đang ở đầu rồi? Ta bị thương thế này mà nàng lại chẳng thấy bóng dáng đầu, là tân nương của ta mà chẳng ở đây....."

Cung Viễn Chủy có chút âm dương quái khí về sự vô tâm của Phượng Thần Hy, đang tính nói tiếp thì hắn lại nhìn thấy Cung Thượng Giác thần sắc phức tạp không biết như thế nào mở miệng

Không biết vì sao đáy lòng Cung Viễn Chủy ẩn ẩn có một tia khủng hoảng, trong giọng nói cũng xuất hiện một tia bất an

"Ca….?"

Cung Thượng Giác vốn muốn giấu diếm chuyện này, trước hết để cho Cung Viễn Chủy yên tâm tĩnh dưỡng, nhưng bây giờ hắn đối với Phượng Thần Hy cũng là coi như thân muội

"Phượng Thần Hy... đang ở phòng cách vách, vì cứu đệ mà tự cắt tâm đầu huyết, nàng ấy bây giờ trọng thương hôn mê bất tỉnh"

Có lẽ y thuật của Cung Viễn Chủy có thể cứu Phượng Thần Hy

Cung Viễn Chủy trong nháy mắt như chìm vào vực sâu, cả người lạnh toát, hơi thở bị chặn đứng như bị ai đó bóp chặt yết hầu, bàn tay nắm lấy tay Cung Thượng Giác cũng run rẩy toát mồ hôi, muốn đứng dậy nhưng cả người như thoát lực, vết thương lại bắt đầu đau



Ánh mắt Cung Viễn Chủy khẩn cầu nhìn Cung Thượng Giác

"Ca, ta muốn gặp Phượng Thần Hy, ta muốn gặp nàng ấy"

*

Thượng Quan Thiển đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Cung Thượng Giác đỡ lấy Cung Viễn Chủy đứng ở cửa

Nhìn thấy Cung Viễn Chủy tỉnh lại, nàng có chút ngoài ý muốn

"Chủy công tử...."

Cung Viễn Chủy gắng lấy thân thể từng chút từng chút đi đến bên giường Phượng Thần Hy

"Khí tức của Thần Hy muội muội bây giờ đặc biệt yếu ớt...."

Sau khi Thượng Quan Thiển đút thuốc cho Phượng Thần Hy cũng truyền một phần nội lực cho nàng nhưng hoàn toàn không có tác dụng

Cung Viễn Chủy nhìn Phượng Thần Hy giọng nói khàn khàn, ngoại trừ thanh âm có chút khẽ run thì không có bất kỳ thần sắc nào khác

"Ca, hai người về trước đi, nơi này có ta, nàng ấy sẽ không có việc gì đâu"

Khi nói câu này, Cung Viễn Chủy không biết là để thuyết phục Cung Thượng Giác hay là để trấn an bản thân nữa

Thượng Quan Thiển nhìn thấy khi Cung Viễn Chủy chẩn mạch cho Phượng Thần Hy, một bàn tay khác siết chặt lấy chăn, từng đốt ngón tay đều trắng bệch ra, gân xanh nổi lên, cưỡng ép đè nén cảm xúc

Nàng cầm lấy tay Cung Thượng Giác, hai người nhìn nhau, cùng ra khỏi phòng, để Cung Viễn Chủy một mình ở lại bên cạnh Phượng Thần Hy

Cạch!

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại....

Tí tách.... Tí tách....

Từ giọt từng giọt nước mắt nóng hổi như vỡ đê chảy xuống khỏi hốc mắt của Cung Viễn Chủy, hắn vùi đầu vào tay Phượng Thần Hy khóc không thành tiếng, chỉ có bả vai run rẩy lẳng lặng tản ra bi thương của thiếu niên

Ngẩng đầu nhìn qua bên giường của Phượng Thần Hy là y phục vừa thay ra của thiếu nữ, nó vẫn là y phục mà đích thân hắn chọn cho nàng

Chiều nay, sau khi làm xong đèn lồng, hắn vốn muốn đến tìm ca ca nhưng nghĩ đến gì đó mà hắn lại đến chỗ mấy cái rương đồ mà những năm qua ca ca đem đến

Ca ca thường xuyên ở bên ngoài bồn ba, rất ít khi ở Cung Môn nhưng mỗi lần về đều đem cho hắn rất nhiều đồ tốt trong đó có rất nhiều y phục và trang sức cho nữ nhân, ca ca nói những thứ này là chuẩn bị để sau này hắn chọn tân nương, trước kia hắn đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái nhưng sau khi chọn Phượng Thần Hy làm tân nương thì hắn đôi khi sẽ đến đây chọn cho nàng vài món trang sức, mà hôm nay là Tết Nguyên Tiêu nên hắn muốn chọn cho nàng một bộ y phục mới

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bộ bạch y kia, hắn liền nghĩ nó rất hợp với nàng, quả thật rất hợp, trong cơn hấp hối tới qua, hẳn đã mơ màng nhìn thấy một bạch y tiên tử ở bên cạnh hẳn, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì đã mất ý thức, bây giờ bộ y phục kia đã thay ra trên đây dính đầy máu đặc biệt là một mảng máu lớn ngay ngực đã khô từ lúc nào

Chỉ nhìn qua một cái, Cung Viễn Chủy đã cảm thấy bản thân có chút không thở nổi, hắn đột nhiên cảm thấy trong miệng ngai ngái

Cung Viễn Chủy khục một tiếng, từ trong miệng ho ra ngụm máu tươi, máu tươi cùng với nước mắt từ cằm thiếu niên nhỏ giọt xuống đất

Thiếu niên vùi đầu vào tay thiếu nữ, âm thanh khóc nức lại nghẹn ngào

"Phượng Thần Hy.... nàng sao lại.... ngốc như vậy?....Sao lại ngốc như vậy chứ...?!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.