Từ khi còn nhỏ, Phượng Thần Hy đã biết bản thân chỉ có một mình
Những đứa trẻ khác có thể khóc, có thể cười, có thể làm nũng, có thể tức giận, có thể vô lý gây sự, có thể chơi đùa, có thể tự do mà bay nhảy.... nhưng với nàng, muốn nhắm mắt yên bình nghỉ ngơi cũng là xa xỉ chứ đừng nói đến những thứ chỉ có thể nhìn chứ không thể cầu kia
Nàng đã luôn thắc mắc, nếu đã biết bản thân sẽ chết thì vì sao mẫu thân lại sinh nàng ra? Lôi nàng cùng đi gặp phụ thân không phải là gia đình đoàn tụ sao? Vì sao lại để nàng sống? Vì sao lại để nàng một mình đối diện với tất cả?
Người ta nói còn sống là còn hy vọng nhưng vì sao nàng sống 23 năm mà vẫn không biết được hy vọng là thứ gì?
Cuộc đời như địa ngục này có gì đáng lưu luyến?
Là hoa đăng rực rỡ vào Thất Tịch? Là con phố náo nhiệt phiên hội chợ? Hay là tiếng cười vui vào ngày Tết?....
Cơ mà những thứ đó có liên quan gì đến nàng? Những rực rỡ hay náo nhiệt đó có dính dáng gì tới nàng? Nàng từ đầu tới cuối chỉ là một con rồi vô hồn trên thế gian mà thôi
Nàng cô đơn một mình không nơi nương tựa, nàng vô dục vô cầu không quan tâm bất cứ ai, nàng trái tim sắt đá là một thứ vũ khí hình người nguy hiểm.....
Nhưng một ngày kia, thiếu niên đó xuất hiện
Hắn ác liệt độc miệng lại luôn quan tâm nàng
Hắn tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chi-vu-tue-hy-vien-chuy/3620975/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.