Chương trước
Chương sau
Cung Viễn Chủy đang chỉnh lý lại y phục như biết Phượng Thần Hy đang muốn hỏi cái gì, không chờ nàng nói xong hắn đã đáp trước

"Đêm qua ta từ y quán về phòng nghỉ ngơi thì nghe thấy bên trong phòng ngươi có động tĩnh khá lớn nên đẩy cửa vào xem, thế là thầy ngươi nằm bất động trên mặt đất...."

Ánh mắt vô hồn giống như xác chết, cả người tỏa ra một loại khí tức tuyệt vọng đến chết lặng như muốn siết chặt yết hầu hắn, ngột ngạt không thể thở được, bộ dáng đó của nàng, hắn cả đời cũng không muốn được thấy lần thứ hai

"... Kiểm tra mạch đập thì độc tố cực kỳ hỗn loạn, ta liền biết ngươi độc phát rồi hơn nữa còn mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều, ta từng đọc trong sách cổ, muốn giảm bớt thống khổ khi Vạn Độc Chi Thể độc phát thì phải uống thật nhiều thật nhiều kịch độc, thế là ta đến y quán lấy kịch độc cho ngươi uống...".

Vừa nói trên tai của Cung Viễn Chủy bất giác đỏ lên, nhớ lại cảnh hắn bón kịch độc sau đó còn bất giác hôn nàng một cái.... nhưng hắn vẫn rất nhanh thoát khỏi hồi ức xấu hồ đó

"...Một lúc sau tình trạng của ngươi đã khá hơn cho nên ta đặt ngươi lên giường còn ta thì ngồi bên giường canh...."

Phượng Thần Hy nghe đến đây thì hiếu kỳ

"Vì sao Chủy công tử lại ở lại canh ta?"

Cung Viễn Chủy nghe nàng hỏi thì hung dữ nhìn nàng

"Ta chỉ sợ ngươi chết ở Chủy Cung, không phải lo lẳng cho ngươi!"

Ngữ khí ác liệt nhưng câu chữ lại dấu đầu lòi đuôi

Phượng Thần Hy:"......"

Nàng cũng đã hỏi gì đâu, hung dữ thế làm gì?

"Rồi sau đó thì sao?"

Vì sao ta với công tử lại ngủ cùng trên một chiếc giường?

Cung Viễn Chủy thấy Phượng Thần Hy không quá để tâm thì nhẹ thở ra, nghe ra được ẩn ý trong câu hỏi của nằng thì tiếp tục nói

"... Nửa đêm trên giường có động tĩnh, ta tưởng ngươi tỉnh rồi nên quay lại nhìn chỉ thấy ngươi vùi mình vào chăn, hai tay ôm lấy người, ta kiểm tra thì không biết vì sao nhiệt độ thân thể ngươi cực kỳ thấp, lãnh băng dọa người, dù ta gọi bao nhiêu cũng không thấy tỉnh, ta tưởng ngươi lại độc phát cho nên tính đi lấy thêm độc dược, ai biết được vừa đứng lên đã bị ngươi kéo ngã xuống giường, sau đó giống như khi nãy ôm chặt lấy ta không buông"

"......"

Phượng Thần Hy nhíu nhíu mi, trên mặt lộ ra mấy phần nghi hoặc, loại sự tình này nghe như thế nào cũng không giống là việc nàng có thể ra làm được

Thấy nàng không tin, Cung Viễn Chủy tức giận, cười như không cười nhìn nàng

"Ngươi cảm thấy ta lừa ngươi?"

Thấy Cung Viễn Chủy tức giận, Phượng Thần Hy vội vàng thuận lông dỗ dành

"Chủy công tử tất nhiên sẽ không đem chuyện như này đi gạt người"

Cung Viễn Chủy 'Hừ một tiếng, nói tiếp

"Sau ta phát hiện ngươi là hàn chứng phát tác chỉ cần sưởi ấm thân thể là được, thế là ta liền thử dùng nội lực truyền vào trong thân thể ngươi, phát hiện có hiệu quả, tình trạng của ngươi đã khá hơn nhiều"

Phượng Thần Hy như có điều suy nghĩ gật gật đầu, khó trách, lần này không những lần trước, cả người lạnh như băng, gặp ác mộng cũng không ác liệt như trước nữa, nửa ngược lại còn ngủ khá yên ổn, thì ra là do Cung Viễn Chủy truyền nội lực cho nàng

Vậy là....ngoại giới là có thể ảnh hưởng đến cảnh tượng trong mộng tràng cảnh sao?

Cung Viễn Chủy không biết nàng đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói như ngữ khí có chút sâu xa

"Ta thấy nhiệt độ thân thể ngươi đã trở lại bình thường, tưởng là ngươi đã ổn liền ngừng truyền nội lực, ai ngờ nội lực vừa dừng lại ngươi lại quấn lấy ta, cho dù có đẩy như thế nào cũng đẩy không ra"

Phượng Thần Hy càng nghe càng lúng túng, càng nghe càng mất tự nhiên, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười với Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy như không nhìn thấy sự miễn cưỡng của Phượng Thần mất tự nhiên

"Nhiệt độ thân thể ngươi cũng theo nội lực rời đi mà lần nữa hạ xuống, thế là ta liền biết, nội lực không thể ngừng"

Thế là hắn liền truyền một đêm nội lực cho Phượng Thần Hy, dù cho có ngủ thiếp đi thì thân thể vẫn tiếp tục truyền sang cho nàng, vì thế nội lực thiếu chút nữa thì tiêu hao hết

Chuyện này vẫn chưa dừng lại, Phượng Thần Hy lúc ngủ cực kỳ không thành thật, liên tục động tay động chân trên người hắn làm hắn liên tục tỉnh dậy khỏi giấc ngủ

Càng nghĩ càng tức, Cung Viễn Chủy dùng ánh mắt oán trách nhìn về phía Phượng Thần Hy

"Ta truyền nội lực cho ngươi nguyên cả một đêm"



Phượng Thần Hy vừa cảm kích, lại có chút ngượng ngùng

"Đa tạ Chủy công tử"

Cung Viễn Chủy nghe vậy ngữ khí vẫn không vui

"Ta không chấp nhận lời cảm tạ không của ngươi"

Y tứ là dùng hành động thực tế cảm tạ

Phượng Thần Hy trầm ngâm một lúc, nghĩ đến sở thích nghiên cứu độc dược của Cung Viễn Chủy

"Hay là...Ta cho công tử một bình máu?"

Cung Viễn Chủy không phải vẫn luôn muốn nghiên cứu Vạn Độc Chi Thể sao?

"Ngươi muốn cắt tay?"

Ngữ khí của Cung Viễn Chủy có chút tức giận

Phượng Thần Hy thấy Cung Viễn Chủy có chút tức giận thì vô cùng khó hiểu

"Không thì sao?"

Không rạch vết thương thì làm sao lấy máu?

Cung Viễn Chủy vốn tưởng rằng bản thân nghe thấy sẽ có được máu của Phượng Thần Hy mà vô cùng vui vẻ dù gì hắn cũng mong muốn thật lâu nhưng khi nghe chính miệng nàng nói thì hắn chẳng thể vui nổi, không những thế còn tức giận vì Phượng Thần Hy muốn làm tổn thương bản thân, hơn nữa còn với biểu tình đương nhiên này

Hít một hơi thật sâu, Cung Viễn Chủy có chút mệt tâm

"Ta không cần, đổi thứ khác đi"

Phượng Thần Hy trầm ngâm một lúc, đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe trong đầu nàng

"Vậy.... một thời gian nữa ta lại đưa tạ lễ cho công tử, có thể chứ?"

Cung Viễn Chủy thấy vậy thì cũng có chút hiếu kỳ về tạ lễ của nàng thế nên gật gật đầu

"Có thế"

Phượng Thần Hy nghe thiếu niên đáp ứng cũng coi như là thở ra một hơi, sau đó nàng từ trong tủ lấy ra một bộ y phục mới rồi đi ra sang tấm bình phong bên cạnh đổi y phục

Tấm bình phong này tuy có tác dụng che dậy nhưng căn bản là che như không che, dù không thấy rõ đằng sau nhưng bên ngoài vẫn mơ hồ có thể thấy được phong cảnh bên trong, nữa che nửa lộ mới là mê hoặc quyến rũ nhất

Cung Viễn Chủy thấy vậy thì lập tức quay lưng lại

"Đợi lát nữa ta sẽ đến Giác Cung"

Phượng Thần Hy cũng không có chút ảnh hưởng gì, nhẹ nhàng 'Ân' một tiếng

Sáng sớm Cung Viễn Chủy đều đến Giác Cung dùng bữa, nàng đã sớm thói quen

Cung Viễn Chủy thấy nàng không phản ứng quá nhiều thì tiếp tục nói

"Ngươi đi cùng với ta"

Phượng Thần Hy đang cởi y phục sau tấm bình phong nghe vậy thì có chút sửng sốt, động tác có chút khựng lại sau đó vẫn như thường mà tiếp tục cởi y phục, treo trên bình phong

"Vì sao thế?"

Cung Viễn Chủy trực tiếp nói thẳng

"Cách lần độc phát lúc trước chưa đến nửa tháng mà ngươi lại lần nữa độc phát hơn nữa so với lần trước còn kịch liệt, nếu không phải ta vừa vặn phát hiện thì không biết ngươi sẽ biến thành bộ dáng gì, vậy nên để chuyện tương tự không tiếp tục phát sinh, thời gian này ngươi tốt nhất là ở cùng một chỗ với ta"

Trải qua đêm qua, Cung Viễn Chủy thực sự không yên lòng để Phượng Thần Hy một người ở riêng, nhưng hắn cũng không thể mỗi giờ mỗi khắc đem nàng đặt ở bên cạnh

Cung Viễn Chủy tay trái ôm khuỷu tay phải, tay phải nâng cằm trầm tư

Xem ra, phải tìm cho nàng mấy thiếp thân thị nữ để hầu hạ

Cung Viễn Chủy ở trong lòng âm thầm hạ quyết định, chuẩn bị sau khi từ Giác Cung trở về, liền lựa chọn cho

Phượng Thần Hy mấy thiếp thân thị nữ



"... Được"

Phượng Thần Hy cũng quá có ý kiến, nàng biết Cung Viễn Chủy Chủy là lo lắng nàng, mặc dù nàng tạm thời sẽ không độc phát, nhưng đây là ý tốt của hắn, nàng cũng không muốn cự tuyệt

*

Một lúc sau, Phượng Thần Hy đổi xong y phục từ bình phong bước ra, vừa ra khỏi đã nhìn thấy chính là Cung Viễn Chủy một mặt ghét bỏ, chắc là chê nàng đổi y phục quá chậm

"Ngươi chờ ta một lúc, ta trở về phòng đổi y phục cái đã"

Nói xong liền quay người đi ra ngoài nhưng vừa được hai bước đã bị Phượng Thần Hy giữ lại

"Chủy công tử đợi một chút"

Cung Viễn Chủy khó hiểu quay đầu

"Có chuyện gì?"

Phượng Thần Hy thả tay Cung Viễn Chủy, đi đến bên kệ để đồ rồi lấy hai lọ dược bình một to một nhỏ, rồi quay lại bên Cung Viễn Chủy đưa cho hắn lọ dược bình nhỏ

"Chủy công tử sau khi đổi y phục xong thì xử lý nhé"

Cung Viễn Chủy cầm lấy dược bình, mở nắp ra bên trong là một ít nước thuốc thì ngửi một chút, mùi hương thoang thoảng trong đó hỗn đủ loại độc dược, đến hắn cũng chỉ sơ lược được vài thứ, đây là một độc dịch vô cùng tinh diệu, thiếu niên ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi Phượng Thần Hy

"Đây là cái gì vậy?"

Phượng Thần Hy đi về phía nàng ngã xuống tối hồm qua đồ dược dịch trong dược bình ra vào chỗ có một dấu vết đã sẵm đen ở đó, đó là chỗ nước mắt nàng rơi xuống tối hôm qua

Nàng đồ được một gần nửa dược bình thì dừng lại sau đó lấy cái chăn điểm chấm 'hồng mai' tối qua ra cùng y phục nàng vừa thay ra rồi đổ một nửa còn lại lên đó, vừa làm vừa từ tốn giải thích

"Toàn thân Vạn Độc Chi Thể đều là kịch độc, nước mắt cũng như vậy, muốn giải độc chỉ có thể lấy độc trị độc, dùng Vạn Độc Chi Thể trị Vạn Độc Chi Thể, trong đây là một giọt máu đã pha loãng của ta, ta dùng để xử lý những tình huống độc lan ra như vầy"

Cung Viễn Chủy nghe vậy thì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rồi quay người đi ra ngoài, nhưng vừa ra tới cửa phòng thì ánh mắt hẳn chú ý tới khay để đồ rửa mặt được đặt trước cửa phòng

Hẳn là đồ mà thị nữ kia đem đến để Phượng Thần Hy rửa mặt, nhưng vì nhìn thấy hắn với Phượng Thần Hy nằm trên cùng một cái giường, kinh hãi quá độ, vội đi ra ngoài mà quên để đồ lại, cơ mà ra ngoài rồi cũng không tiện quay lại nên là đặt cái khay này ở cửa phòng

Nhớ tới chuyện vừa rồi, trên mặt Cung Viễn Chủy lại có chút nóng lên

Vì sợ Phượng Thần Hy phát hiện nên hắn điều chỉnh lại tốt cảm xúc mới ngồi xốm xuống bưng khay lên, lần nữa quay người đi vào phòng của nàng

Trong phòng, Phượng Thần Hy ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, nàng từ trong gương nhìn thấy Cung Viễn Chủy quay trở lại, nhướng mày khó hiểu, tay chải tóc có chút dừng lại

Khi nhìn thấy khay đồ trên tay thiếu niên thì lúc này mới hiểu rõ, sau đó nàng lại điểm nhiên như không có việc gì tiếp tục chải tóc, một bên chải một bên biết rõ còn hỏi

"Chủy công tử vì sao lại trở về ?"

Cung Viễn Chủy đặt khay lên bàn cho nàng, lãnh đạm nói

"Đồ vật của ngươi đặt ở trước cửa, nó cản đường của ta"

Thiếu nữ đang ngồi chải tóc trước gương nghe vậy thì nhẹ nhàng nở nụ cười

"Cho nên Chủy công tử đặc biệt đem đồ của ta trở lại?"

Âm cuối nàng cố tình nhấn mạnh một chút, nghe như là trêu chọc người khác

Cung Viễn Chủy tựa như không có nghe được, đâu ra đấy mà nói

"Chỉ là thuận tay"

Phượng Thần Hy cũng không vạch trần Cung Viễn Chủy, sau khi chải tóc xong liền bỏ lược lại lên bàn, bàn tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng đưa ra sau đầu, bắt đầu chậm rãi sơ tóc, sau đó từ trên bàn trang điểm lấy ra một cây trâm ngọc cố định tóc đã sơ tốt

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười

"Bất kể như thế nào, ta vẫn là đa tạ Chủy công tử"

Lúc này Cung Viễn Chủy đã quay người đi ra ngoài, nghe được lời nói của nàng thì bước chân ngừng một chút, trên mặt cũng bất giác nở nụ cười, rõ ràng là thích không thể che giấu lại vẫn cố giả bộ làm không quan tâm, một lần nữa ra khỏi phòng của Phượng Thần Hy

Phượng Thần Hy lúc này đã chải tóc xong, sau khi cất lại lược thì đứng dậy đi đến trước bàn bắt đầu rửa mặt

Lúc này hai người vẫn rất thong thả chuẩn bị đến Giác Cung mà hoàn toàn không chút phát giác được 'mưa gió bão bùng' sắp đến
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.