Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Mặt Trời lên cao, bầu trời quang đãng, từng tia nắng bình minh chiếu xuống mặt đất cho thấy hôm nay là một ngày đẹp trời

Phượng Thần Hy cũng dần tỉnh lại

Vừa mở mắt đối diện là lồng ngực sáng bóng, dưới tay cảm giác được cơ bụng săn chắc, đại não trống rỗng, ngẩng đầu lên nhìn là khuôn mặt tuấn tú thiếu niên vì đang nhắm mắt ngủ kết hợp với tưởng mạo ôn ôn nhuyễn nhuyễn nên cả người hắn tỏa ra một loại khí tức vô hại lại mềm mại

Phượng Thần Hy chớp chớp mắt nhìn thiếu niên, trong mắt toàn là ngơ ngác cùng mê mang vì vừa mới tỉnh dậy

Cung Viễn Chủy?

Hẳn vì sao lại ở đầy?

Ta vì sao lại dựa vào người hẳn?

Hơn nữa còn là bộ dạng cùng tư thế mập mờ như thế này!?

Những việc đêm qua, Phượng Thần Hy một chút ấn tượng cũng không có, lần đầu gặp tình cảnh bất chỉnh thế này, nhất thời có chút mờ mịt lại luống cuống tay chân

Y phục của thiếu niên dưới thân đã sớm hoàn toàn lộ ra, lộ ra lồng ngực sáng bóng cùng đường cong cơ bụng cực kỳ rõ ràng, nàng vừa quay đầu là đã đem cảnh tượng 'kích thích thị giác' này toàn bộ thu hết vào mắt

Phượng Thần Hy luống cuống quay đầu đi thì lại cảm giác được bàn tay của thiếu niên đang ôm chặt lấy eo của nàng, vốn đã rất xấu hổ lại càng thêm thẹn thùng, trên gương mặt nàng xấu hiện hai mảng màu hồng khả nghi

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau khi nàng hôn mê!?

Tuy chỉ mới chiếm giữ thân thể của nguyên chủ được 1 năm, nhưng Phượng Thần Hy vẫn cực kỳ tinh tường phát giác sau mỗi lần độc phát, nàng không chỉ lâm vào trong ác mộng mà hàn chứng ẩn trong thân thể nguyên chủ hoặc nhẹ hoặc nặng cũng sẽ phát tác

Mỗi lần như vậy, tứ chi hoặc toàn thân của nàng đều sẽ trở nên lạnh toát giống như khối băng vậy, lần nặng nhất thì nàng trực tiếp cứng ngắc trên giường chịu cảm giác hàn lãnh nguyên một ngày

Mỗi lần độc phát Phượng Thần Hy đều cố chống chịu một mình nên cũng không rõ lắm bản thân sau khi độc phát sẽ là cái dạng gì, có điều nhìn tình huống này thì sau khi độc phát, nàng cũng không có an phận như bản thân từng nghĩ

Cơ mà hôm qua khi mất đi ý thức nàng chỉ có một mình mà hôm nay Cung Viễn Chủy lại ở đây, nhìn những dược bình còn có mấy cái ly có mùi kịch độc trên bàn cùng thần thể không còn cảm giác hàn lãnh quen thuộc ngược lại mười phần ấm áp, chứng tỏ hôm qua hắn đã phát hiện nàng phát độc nên đã ở đây chiếu cố nàng cả đêm

Trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, xóa đi không biết bao cô độc cùng hàn lãnh trong trái tim, khoé miệng Phượng Thần Hy cũng bất giác nhếch lên, mềm tựa mây bay, nhẹ tựa lông hồng

Ấm áp thật đấy...

Phượng Thần Hy cứ thế mà xuất thần, hoàn toàn không để ý đến hơi thở của thiếu niên không còn bình ổn như lúc trước

Chỉ nghe Cung Viễn Chủy hỏi một câu



"Ngươi tính nhìn đến bao giờ?"

Phượng Thần Hy giật mình, nhanh chóng nắm tay lại nhưng lại nghe thấy Cung Viễn Chủy hít một ngụm khí lạnh, hắn lúc này mở mắt ra, nhíu mày nhìn nàng

Thì ra lúc Phượng Thần Hy nắm tay lại thì móng tay không cẩn thận quệt Cung Viễn Chủy một cái

Phượng Thần Hy sau khi biết được nguyên nhân, vội vàng xin lỗi Cung Viễn Chủy

"Chủy công tử, thật sự rất xin lỗi, ta không phải cố ý đâu"

Cung Viễn Chủy tuy hơi khó chịu, lông mày nhíu nhíu lại nhưng cũng không tính toán với nàng

"Ngươi còn định nằm trên người ta đến khi nào?"

Cung Viễn Chủy muốn ngồi dậy nhưng Phượng Thần Hy đang nằm trên người hắn nên hắn mới hỏi một chút

"......"

Phượng Thần Hy nghe vậy thì cũng tính ngồi dậy nhưng lại nhớ đến gì đó, trầm mặc một lúc, nàng khe khế nhìn qua cái tay vẫn luôn ôm lấy eo nàng kia, Cung Viễn Chủy cũng nhìn theo nàng

Chỉ thấy tay của hắn đang ôm gọn lấy eo của thiếu nữ

Cung Viễn Chủy :"......"

Cung Viễn Chủy : !!

Cung Viễn Chủy tính thu tay về nhưng vì hắn đã ôm một đêm, tay đều cứng lại, vừa động, cảm giác tê cứng liền truyền đến làm hắn bất giác nhíu mi lại

Cộc! Cộc! Cộc!

"Phượng cô nương, nô tỳ đến đem nước rửa mặt cho người đây"

Vì tốt hôm qua Cung Viễn Chủy chỉ lo chiếu cố Phượng Thần Hy nên cửa vẫn luôn mở một đêm, thị nữ nhìn thấy cửa mở tưởng Phượng Thần Hy tỉnh rồi nên sau khi gõ ngoài cửa ba cái, gọi một câu liền đi vào

Ai ngờ vừa mới bước vào, cảnh tượng 'kích thích thị giác' đã đập thẳng vào mắt

Dọa thị nữ kia run tay một cái, suýt chút nữa là đem khay chứa đồ rửa mặt làm rơi



Chỉ thấy Chủy công tử bình thường rất chú trọng ăn mặc, trừ Giác công tử đối với ai cũng là một bộ dáng lạnh như băng cùng Phượng cô nương bình thường ôn hòa nhưng xa cách, luôn là bộ dáng vô dục vô cầu như tiên nữ không nhiễm hồng trần, hai người y phục xộc xệch, tóc tai lộn xộn, tư thế ái muội, trên mặt nhiễm màu hồng bất thường

Chủy công tử còn ôm chặt Phượng cô nương không buông, tay Phượng cô nương còn đang để trên ngực Chủy công tử hơn nữa bên cạnh đó còn có vết cào!!!

Mặc dù dấu vết rất nhỏ nhưng thị nữ vẫn là nhìn thấy rồi

Thị nữ sững sờ một hồi lâu đều không có hoàn hồn, hoàn toàn không ngờ cảnh tượng hương diễm ái muội như vậy sẽ xuất hiện trên người của chủ tử nhà bọn họ

Nếu phát sinh ở trên người Chấp Nhận đại nhân hoặc Đại tiểu thư thì nàng cũng không kinh ngạc như vậy

Cơ mà hết lần này tới lần khác...

Làm sao có thể....

Mấu chốt là Chủy công tử còn chưa cập quan!

Nhìn biểu hiện của thị nữ, rõ ràng nàng đã hiểu lầm cái gì rồi, sắc mặt của Cung Viễn Chủy và Phượng Thần Hy cũng không tốt bao nhiêu so với thị nữ kia

Cung Viễn Chủy là người đầu tiên phản ứng, hắn vội vàng kéo chăn che lên người cả hai, sau đó quay đầu, ngữ khí hàn lãnh trầm thấp ra lệnh cho thị nữ kia

"Ra ngoài!"

Tiếng quát lớn này vừa khiến thị nữ kia lấy lại tỉnh táo, còn lôi Phượng Thần Hy phản ứng chậm một nhịp quay lại nhân gian

Phượng Thần Hy cũng ý thức được tư thế bây giờ của hai người có bao nhiêu ái muội, trên gương mặt tuyệt mỹ vô biên lại xuất hiện hai rặng mây đỏ khả nghi, nàng đem đầu chôn vào trong chăn, hận không thể biển mất tại chỗ

Thị nữ thì hình như bị Cung Viễn Chủy lớn tiếng dọa sợ, cúi đầu xuống, nhanh chóng quay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng luôn cửa cho hai người

Người không quan hệ đã đi ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn Cung Viễn Chủy và Phượng Thần Hy đang vùi đầu vào trong chăn

Bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng quay mặt đi, tránh ánh mắt của nhau

"Còn không mau đi xuống"

Thanh âm của Cung Viễn Chủy trầm thấp, mang theo mấy phần tức giận, cần thận nghe một chút thì có thể phát hiện thêm mấy phần ngại ngùng cùng mất tự nhiên

Phượng Thần Hy lúc này bản thân vẫn còn ghé trên người Cung Viễn Chủy, vội vàng đứng dậy, xuống giường, lùi xuống hai bước, cúi thấp đầu xuống, dáng đứng nghiêm chỉnh, hai tay chắp vào nhau y hệt như hài tử phạm lỗi bị trưởng bối bắt được

"Ta.... Đêm qua..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.