Cung Viễn Chủy cơ hồ là chạy như điên đến thiện phòng, sắc mặt hắn đỏ au, hô hấp hỗn loạn, mạnh mẽ mở cửa thiện đường ra, lảo đảo bước vào
Lúc đó, Thượng Quan Thiển vừa mới vấn an Cung Thượng Giác, hai người đang trò chuyện một chút, Thượng Quan Thiền và Cung Thượng Giác thì câu được câu không nói cái gì thì cái đó đều rất nhanh đi vào ngõ cụt, bầu không khí giữa hai người cực kỳ không hài hòa
Cung Viễn Chủy đột nhiên xông vào làm gián đoạn hai người trò chuyện cũng kết thúc bầu không khí gượng gạo vừa rồi, ánh mắt của hai người lúc này đều rơi vào người Cung Viễn Chủy
Cung Thượng Giác vẫn là lần đầu tiên thấy Cung Viễn Chủy thất thố như vậy thì có chút hiếu kỳ hỏi
"Đệ đây là?"
Thượng Quan Thiển thấy bộ dạng của Cung Viễn Chủy thì ánh mắt tràn ngập sắc thái xem kịch vui, ngữ khí chắc chắn nói
"Đây là lại bị Phượng cô nương trêu ghẹo?"
Lời Thượng Quan Thiển vừa ra, nguyên bản sắc mặt thiếu niên chỉ là có chút ánh mây hồng lập tức đỏ lên trông thấy, bởi vì dàn da thiếu niên trắng nõn nên cực kỳ bắt mắt
Cung Thượng Giác kinh ngạc, bắt được trọng điểm trong lời nói của Thượng Quan Thiền
"Lại?"
Cung Viễn Chủy mặt đã đỏ tới mang tai, nghe ca ca hỏi thì càng thêm ngượng ngùng, hắn rũ đầu xuống, chỉ hận không thể biểu diễn một màn biến mất tại chỗ cho hai người xem
Trong lòng thiếu niên lúc này hối hận không thôi, đáng lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chi-vu-tue-hy-vien-chuy/3620957/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.