Sau khi Cung Viễn Chủy rời đi, Phượng Thần Hy vẫn cứ ngồi ở đó, trầm ngâm uống trà
Mỗi lần độc phát, Phượng Thần Hy không chỉ chịu đựng thống khổ về mặt thể xác mà còn có tra tấn về mặt tinh thần nữa
Lúc nào cũng vậy, máu chảy thành sông, xác người chồng chất, âm thanh vũ khí va chạm, lưỡi kiếm sắc bén dính đầy máu tươi, từng tiếng cười điên cuồng cùng tiếng hét thất thanh vang vọng bên tai...
Giết... Giết... Giết...
Nỗi đau khổ tột cùng này, sự tuyệt vọng che trời lấp đất này, hận thù khắc cốt ghi tâm này... đây là những mảnh kí ức còn sót lại của nguyên chủ, tuy không phải của nàng nhưng mỗi lần nghĩ đến đều khiến Phượng Thần Hy hít thở không thông, phải mất vài ngày mới có thể bình ổn lại cảm xúc
Nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, Phượng Thần Hy đã trở lại bộ dáng không màng thế sự bình thường, đứng lên thoát y phục, chuẩn bị đi ngủ thì ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân nghiêm chỉnh
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phượng Thần Hy nhíu mày, mặc lại y phục, cảnh giác với động tĩnh xung quanh
Hơn nửa đêm, thị vệ Cung Môn vì sao lại tới biệt viện nữ khách?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phượng Thần Hy định thần phán đoán vậy mà lại là dừng trước cửa phòng nàng, điều này khiến nàng càng thêm cảnh giác
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa không nặng không nhẹ, Phượng Thần Hy mở cửa chỉ thấy bên ngoài có một đám thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chi-vu-tue-hy-vien-chuy/3616022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.