Chương trước
Chương sau
°BIỆT VIỆN NỮ KHÁCH°

Đêm tối muộn, trong sân bỗng dưng chưởng đèn sáng trưng, một đám thị vệ không nói lời gì chạy vào lớn tiếng nói to

"Toàn bộ nữ khách đều ra khỏi phòng, kiểm tra nhân số"

Nghe vậy, tiếng oán than của các tân nương dậy trời dậy đất, tất cả đều không rõ ràng tình huống mà đi ra khỏi phòng

Cơ bản là tất cả mọi người đều đi ra chỉ còn Phượng Thần Hy, Vân Vi Sam cùng thiếu chủ phu nhân Khương Ly Ly vẫn không hề lộ diện

Đại lượng thị vệ theo thứ tự đi về phía gian phòng gần nhất còn đang đóng chặt, gõ cửa phòng lại không được đáp lại chỉ có thể phá cửa mà vào

Cửa thứ nhất bị phá là Khương Ly Ly, bọn thị vệ lũ lượt mà vào, một lát sau Khương Ly Ly sắc mặt trắng bệch được hai thị vệ bọc chăn nâng ra ngoài, thấy nàng còn hơi thở, thị vệ đầu lĩnh ra lệnh đưa nàng đến y quán

Gian phòng tiếp theo chính là của Vân Vi Sam, thị vệ vừa rút dao chuẩn bị phá cửa mà vào thì phía sau vang lên một giọng nói ôn nhu

"Các vị đại nhân, các ngài đang tìm Vân Vi Sam tỷ tỷ sao? Tỷ ấy hiện tại đang nghỉ ngơi ở trong phòng của ta"

Thị vệ đầu lĩnh cảm thấy kỳ quái

"Cô vừa nãy vì sao không nói?"

Thượng Quan Thiển trông như bị doạ hết hồn, âm thanh cũng không khỏi lớn hơn mấy phần

"Bởi vì... Bởi vì hình như Vân Vi Sam tỷ tỷ ăn phải thứ gì mà mặt mũi nổi mẩn đỏ trông rất đáng sợ, tỷ ấy không muốn để người khác nhìn thấy, sợ lây cho người khác"

Nghe vậy, bọn thị vệ lập tức chuyển hướng, đi về phía phòng của Thượng Quan Thiển, quả nhiên tìm thấy Vân Vi Sam mặt đầy mẩm đỏ chỉ mặc tiết y đang nằm trên giường

Nàng nguyên bản hẳn là đang ngủ, nghe thấy động tĩnh mới từ từ ngồi dậy

Thấy vậy nhưng thị vệ đầu lĩnh vẫn không tha cho hai người bọn họ, ánh mắt dò xét nhìn về phía Thượng Quan Thiển

"Cô nói là sợ lây nhiễm vậy vì sao Vân Vi Sam cô nương không nghỉ ở phòng mình mà lại ở phòng của cô?"

"Tại sao lại ở phòng ta à?" Thượng Quan Thiển dè dặt hỏi lại

"Đúng vậy, ta đang hỏi cô đấy"

Thượng Quan Thiển nhìn về phía thị vệ đầu lĩnh bằng ánh mắt không ngờ

"Chuyện đó mà ngài cũng không biết à?"

"Là sao?"

"Chẳng lẽ ngài không biết nhiều đời Thượng Quan Gia đều là danh y sao? Cao giải độc Tử Uẩn nhà bọn ta là nổi tiếng khó có được đấy"

". . . . . ."

Bọn thị vệ nháy mắt không lời nào để nói nhưng vẫn theo thường lệ lúc soát gian phòng của Thượng Quan Thiển, khám xét một phen không có kết quả gì liền từ bỏ, một đám người liền tiếp tục đến gian phòng của Phượng Thần Hy

Vân Vi Sam choàng lên một kiện y phục, cùng với Thượng Quan Thiển đứng ở cửa nhìn về phía gian phòng của Phượng Thần Hy

Cửa phòng vẫn đóng chặt, bọn thị vệ phá cửa mà vào thấy trong phòng cũng không có người, thị vệ đầu lĩnh lập tức phái người đi tìm, còn lại thì soát phòng của Phượng Thần Hy nhưng lại giống như Thượng Quan Thiển cái gì cũng không tìm ra

Sau đó các thị vệ dặn dò các tân nương nếu không được thông báo thì không nên tùy ý ra ngoài đi lại



Trên dưới Cung Môn loạn thành một đoàn, rất nhiều nô bộc ăn mặc tang phục, đồ vật tang sự vội vàng bôn tẩu

Thủ vệ nhiều hơn mấy lần so với bình thường, một bộ phận tìm kiếm Phượng Thần Hy, một bộ phận rà soát Cung Môn

Trên đường từ Giác Cung trở lại Chủy Cung, Cung Viễn Chủy ngăn lại một thị nữ mặc tang phục

"Xảy ra chuyện gì? Tang sự của ai?"

Thị nữ cúi người về phía Cung Viễn Chủy

"Hồi Chủy công tử, là Chấp Nhận đại nhân cùng với thiếu chủ..."

Cung Viễn Chủy trong lòng lộp bộp một chút, lại ngăn một đám thị vệ thần sắc khẩn trương tựa hồ đang tìm cái gì

"Các ngươi đang tìm cái gì?"

Thị vệ nhìn thấy Cung Viễn Chủy có chút giật mình nhưng vẫn cung kính trả lời

"Hồi Chủy công tử, chúng ta tại biệt viện nữ khách không tìm thấy tân nương"

Cung Viễn Chủy nhíu mày, trong đầu hắn lúc này lại hiện lên hình ảnh thiếu nữ khóc hồng cả mắt, lấy hai tay nằm ôm lấy thân thể, tư thế cực kỳ thiếu cảm giác an toàn

"Là tân nương nào chưa tìm thấy?"

"Hồi Chủy công tử là Hồng Mai Sơn Trang Phượng Thần Hy"

Phượng, Thần, Hy...? Thì ra tên Phượng Thần Hy, cũng hay đấy, vậy Tuế Tuế khả năng chính là nhũ danh



Thị vệ thấy Cung Viễn Chủy không nói gì, vốn tưởng rời đi tiếp tục tìm Phượng Thần Hy thì lại thấy Phượng Thần Hy mà bọn họ tìm nãy giờ đang từ hướng Chủy Cung đi về phía bên này

Bọn thị vệ thấy Phượng Thần Hy mặc y phục dạ hành thì không nói hai lời xông lên muốn bắt người thì phía sau vang lên giọng nói của Cung Viễn Chủy

"Khoan đã..."

Nghe thấy tiếng nói của thiếu niên, bọn thị vệ dừng lại động tác bắt người, tất cả đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, một mặt không hiểu nhìn về phía Chủy công tử đang ngăn cản bọn họ

"Là ta đem Phượng cô nương đến Chủy Cung, hơn nữa vẫn luôn ở bên cạnh vậy nên không cần bắt người"

Cung Viễn Chủy nhìn về phía đám thị vệ, mặt không đổi sắc, hơi thở không phập phồng, ngữ khí đạm bạc phảng phất chẳng để ý lời nói của bản thân có bao nhiêu kính bảo, có bao nhiêu bôi đen thanh danh của hai người

Không gian im lặng như thời gian đã ngưng đọng, bọn thị vệ nghe thấy lời này của Cung Viễn Chủy tất cả đều trợn mắt há mồm, giống như là nghe được thứ mà bọn họ vô cùng khó tiếp thu

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ

Phượng cô nương còn mặc y phục dạ hành hiển nhiên là lén lút tới

Mấu chốt chính là Chủy công tử còn chưa cập quan!

Bọn thị vệ ánh mắt phức tạp nhìn hai người, bộ dáng muốn nói lại thôi

Phượng Thần Hy nhìn bộ dáng này của bọn họ cũng không hiểu làm sao, chỉ là cảm thấy có điểm gì đó không đúng

Này không thể trách Phượng Thần Hy, tuy linh hồn nàng là 23 tuổi nhưng kiếp trước nàng không phải giết người chính là đang nghĩ cách giết người, nàng là một thanh kiếm chân chính chỉ giết người chứ chưa từng làm mật thám gì đó nên tuy nàng thông minh lý trí có thể luôn bình tĩnh suy xét trong mọi tình huống nhưng mặt nhận thức về tình cảm thực sự là như một tấm gỗ mục đẽo không ra

Tri thư đạt lý thì tri thư đạt lý đấy, trực giác nhạy bén thì trực giác nhạy bén đấy nhưng thấu hiểu lòng người? Xin lỗi, không dám khen tặng

Tâm tư của Cung Viễn Chủy cũng như Phượng Thần Hy có chút không linh hoạt, mà cho dù có linh hoạt cũng chưa chắc có thể bắt được sóng não của bọn thị vệ, chỉ thấy bọn họ không bắt người nữa thì nghĩa là lời của hắn bọn họ đã nghe vào

Cung Viễn Chủy chậm rãi đi đến bên cạnh Phượng Thần Hy, dùng âm lượng mà chỉ cả hai mới nghe được

"Chuyện tối nay, ta sẽ lại tới tìm ngươi"

Chưa đợi Phượng Thần Hy đáp lại, hắn liền quay người phân phó với thị vệ

"Đêm đã khuya, các ngươi đưa Phượng cô nương trở về đi"

Nói xong liền quay người rời đi

Phượng Thần Hy nhìn thấy phương hướng Cung Viễn Chủy rời đi không phải về phía Chủy Cung liền gọi hắn là

"Muộn như vậy rồi, Chủy công tử đây là muốn đi đâu?"

Bước chân của Cung Viễn Chủy dừng lại một chút, không quay người lại mà để lại một câu nói lạnh lùng "Không liên quan gì đến ngươi", rồi sau đó tiếp tục rời đi

Phượng Thần Hy cứ thế nhìn theo Cung Viễn Chủy, thẳng đến khi thân ảnh của hắn biến mất trong bóng đêm nàng mới thu lại ánh nhìn

Lúc này, thị vệ đi về phía nàng, cung kính làm lên một dấu tay xin mời mà đưa nàng trở về

Phượng Thần Hy được an toàn đưa về biệt viện nữ khách, trở về gian phòng của bản thân, Phượng Thần Hy một bên thay y phục dạ hành, một bên suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay

Trên đường trở về nàng nhìn thấy thị vệ nhiều hơn bình thường mấy lần, hạ nhân mặc tang phục cùng với cờ trắng treo trên mái hiên...

Rốt cuộc ai đã chết?



Phượng Thần Hy cứ thế ôm thắc mắc đợi ở biệt viện nữ khách, cuối cùng, buổi tối hôm sau đã đợi được Cung Viễn Chủy sắc mặt âm trầm

Phượng Thần Hy đã sớm chuẩn bị, khi thiếu niên đến, nàng từ tốn rót cho hắn một ly trà nóng

"Chủy công tử tâm tình không tốt?"

Người đến không nói chỉ dùng một đôi mắt hẹp dài, ánh mắt dò xét tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm mà nhìn chằm chằm Phượng Thần Hy

Thấy nàng vẫn cứ từ tốn uống trà thậm chí còn có thể từ tốn rót cho hắn một ly trà còn thuận tiện hỏi thăm thì có chút bất ngờ

Cung Viễn Chủy tiếp nhận trà của nàng uống một ngụm, giọng nói không mặn không nhạt khiến người nghe không ra cảm xúc

"Nói cho ta biết, đêm qua ngươi độc phát, ta nhìn thấy ngươi ở y quán là trùng hợp vẫn là cố ý?"

Lúc trước thời điểm bắt được mật thám Vô Phong, Cung Viễn Chủy đã cảm thấy quá mức kì quái, sự việc quá mức thuận lợi

Cung Môn chọn tân nương là một cơ hội cực tốt để cài mật thám, mật thám Vô Phong vậy mà lại dễ dàng bại lộ thân phận như thế còn để cho Cung Môn bắt được

Nhìn thân thủ của mật thám kia hẳn là cấp Yêu thấp nhất, cơ hội ngàn năm có một như vậy, thế mà chỉ phát một mật thám cấp Yêu đi tìm chết?

Cung Viễn Chủy luôn cảm thấy sự việc không đơn giản, thẳng đến khi Chấp Nhận cùng thiếu chủ qua đời mới làm hắn xác định, trong Cung Môn vẫn còn Vô Phong

Tất nhiên, năng lực mật thám đã giết Chấp Nhận cùng thiếu chủ hiển nhiên không chỉ là cấp Yêu, Cung Môn chắc chắn vẫn còn mật thám Vô Phong mạnh hơn cấp Yêu trà trộn vào

Mà Phượng Thần Hy xuất hiện quá mức trùng hợp, nàng là Vạn Độc Chi Thể mà Chấp Nhận cùng thiếu chủ đồng thời đều trúng độc, vẫn là loại đến Bách Thảo Tuỵ đều không thể giải được, ngoài trừ Vạn Độc Chi Thể, hắn thực sự không thể nghĩ ra loại độc nào có thể khiến cho Bách Thảo Tuỵ không có hiệu quả



Hơn nữa nàng có thể không kinh động đến tầng tầng lớp lớp thủ vệ mà lặng lẽ lẻn vào y quán

Điều này khiến hắn không thể không nghi ngờ thân phận của Phượng Thần Hy

Một tân nương nhỏ nhoi sao có thể có được thân thủ như vậy...

Chỉ có Vô Phong

Càng nghĩ khí áp quanh thân Cung Viễn Chủy càng thấp, một tay lặng lẽ đặt lên túi ám khí trên lưng phảng phất nếu Phượng Thần Hy nói một câu không thích hợp hay hành vi có chút quái dị nào thì lập tức đem người bắt lấy

Nhưng câu trả lời của Phượng Thần Hy lại ngoài dự liệu của hắn

"Là trùng hợp, ta vào Cung Môn chỉ là báo ân"

Phượng Thần Hy tuy có chút bất ngờ về sự thẳng thắn của Cung Viễn Chủy, cũng phát giác được hành vi lén lút của thiếu niên nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh

Dù sao, Cung Viễn Chủy cũng không đánh lại nàng

"Báo ân?"

Giọng nói của Cung Viễn Chủy có chút ngoài ý muốn, ánh mắt dò xét nhìn Phượng Thần Hy

"Hơn một năm trước, trang chủ phu nhân của Hồng Mai Sơn Trang từng cứu mạng ta, vì báo ân nên ta đã ở lại đóng giả nữ nhi của bà ấy, sau đó nữ nhi của bà ấy trở về rồi vốn dĩ ta phải rời đi nhưng Cung Môn lại đến hạ sính lễ"

"Đại tiểu thư của Hồng Mai Sơn Trang Phượng Miên lúc đó có một lý do bất đắc dĩ không thể tới Cung Môn nên trang chủ và trang chủ phu nhân đã nhờ ta trở thành tân nương thay cho nàng ấy"

"Kế hoạch của hai người vốn là để ta trở thành người vô hình, cố gắng không để người chọn trúng rồi sau đó dùng lý do ta là người duy nhất thừa kế Hồng Mai Sơn Trang để đón ta về"

"Chuyện này ngay từ ngay gửi tân nương thì trang chủ đã gửi cho Chấp Nhận một bức thư cầu tình, mà ngay cả Chấp Nhận cũng đáp ứng rồi"

"Phải rồi, Cung Nhị tiên sinh cũng biết việc này, ngay cả lá thư chấp thuận của Chấp Nhận cũng là do ngài ấy gửi đến đấy, nếu Chủy công tử thắc mắc thì cứ việc hỏi Cung Nhị tiên sinh"

Giọng nói của Phượng Thần Hy rất bình tĩnh, câu nào ra câu đấy, có đầu đuôi trật tự lại không chút chột dạ, hơn nữa nàng còn nhắc đến Cung Thượng Giác nên Cung Viễn Chủy đã tin hơn phân nửa, có điều...

"Vậy Vạn Độc Chi Thể cùng thân thủ của ngươi là có chuyện gì?"

Phượng Thần Hy cũng không hoảng hốt mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra

"Chủy công tử tự bắt mạch là biết"

Cung Viễn Chủy nửa tin nửa ngờ, chậm rãi đặt tay lên mạch đập của Phượng Thần Hy

Mạch đập coi như là ổn định, hơn vạn loại độc trong thân thể ở một trạng thái hài hòa vô cùng tinh diệu cùng với...

"Sao ngươi lại bị nội thương nghiêm trọng như vậy!?"

Hơn nữa hình như...

"Là tẩu hỏa nhập ma!?"

Phượng Thần Hy chỉ nhẹ nhàng thu tay lại

"Phải, khả năng trước kia vì sự tình nào đó mà khiến ta tẩu hỏa nhập ma, vạn độc bộc phát tạo thành nội thương nghiêm trọng cùng ý thức thác loạn dẫn đến mất đi kí ức trước kia"

"Ngay cả tên của ta cũng trong lúc độc phát mơ hồ mà rạch lên tay vì thế nên vấn đề của Chủy công tử ta cũng không trả lời được"

Cung Viễn Chủy không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Phượng Thần Hy, một lúc lâu sau hắn mới lần nữa mở miệng

"Ngươi ở Hồng Mai Sơn Trang lâu như vậy mà không bị phát hiện sao?"

Nghe vậy, Phượng Thần Hy chỉ cười nhẹ mà rót cho hắn thêm một ly trà

"Lúc đầu khi được cứu mạng, lúc ấy ta vừa mới tỉnh lại lòng phòng bị cao cho nên chỉ xin trang chủ phu nhân vài bình thuốc cầm máu, không cho bất cứ ai đến gần"

"Sau này khi nắm bắt được tình huống thì càng thêm cẩn thận chỉ nghĩ muốn báo ơn, quan hệ của ta với Hồng Mai Sơn Trang giống như giao dịch vậy, họ cần người đóng giả Đại tiểu thư của họ còn ta thì muốn báo ân không ai nợ ai"

"Mỗi lần độc phát thì chỉ có thể uống thuốc mê mà cắn răng chịu đựng, lần ngoài ý muốn này là do Cung Môn quá mức cẩn thận, trước khi lên thuyền hoa cần phải xét người nên không thể mang thuốc theo nên chỉ có thể bất đắc dĩ đi trộm thuốc"

"Cơ mà giờ thì tốt rồi, bây giờ muốn thuốc chỉ cần đi tìm Chủy công tử thì ta sẽ có thuốc thôi"

"Ngươi chắc chắn như vậy?"

Cung Viễn Chủy ánh mắt hoài nghi nhìn Phượng Thần Hy

"Chủy công tử là thiên tài độc dược trăm năm có một của Cung Môn, nếu là thiên tài độc dược thì trời sinh luôn đối với những loại độc dược chưa từng thấy thì ít nhiều đều sẽ cảm thấy hứng thú, chứ đừng nói là Vạn Độc Chi Thể đã biến mất hơn trăm năm"

"Bây giờ cho dù ta có muốn đi thì công tử sẽ để ta đi sao?"

Lần này Cung Viễn Chủy trầm mặc nhìn Phượng Thần Hy, nàng nói không sai, hắn đối với độc trên người nàng cực kỳ hứng thú hơn nữa nàng thân phận khó lường căn bản không thể để nàng ra khỏi Cung Môn

Cả gian phòng cứ như thế chìm vào im lặng, lúc này Cung Viễn Chủy từ từ đứng lên phá vỡ sự im lặng này

"Đã muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi"

Nói xong, không thèm nhìn nàng thêm một cái mà rời đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.