8
Ta ngừng giãy giụa, lẳng lặng nhìn Tiêu Trầm Châu.
Ta cũng biết ta không nên kỳ vọng, nhưng vẫn mong đợi Tiêu Trầm Châu mở miệng giành ta lại, giống như hắn từng chiếm đoạt Thẩm Vân Thư.
Dưới hàng ngọc của mũ miện, gương mặt đế vương của hắn hờ hững.
Cuối cùng, hắn đã mở miệng, nhưng lại khiến lòng ta như ngã vào vũng bùn.
"Trinh Nhi, đi đi, hầu hạ hoàng đệ cho tốt."
Ta giống như nghe được tiếng lòng mình tan vỡ, một cảm giác thê lương cô tịch không nói nên lời. Ta gật gật đầu, lẳng lặng rơi lệ, nhưng hắn lại trao cho ta một ánh mắt thâm sâu, nhếch miệng cười lạnh.
Tiêu Trầm Yến cũng không để ý, cười lớn một tiếng rồi lập tức ôm ta ra khỏi điện, lên ngựa về Hoằng vương phủ.
Một đêm gió thổi tuyết rơi, ta cứ như vậy nhục nhã tiến vào Hoằng vương phủ, một cái lễ vào cửa cũng không hề có.
Tiêu Trầm Yến đem ta đặt lên giường, cả người hắn phủ đầy thương tích, dáng vẻ mệt mỏi, giống như vừa quay về từ một trận chém giết, máu thậm chí còn dính cả lên người ta. Hắn dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn ta, "An phận một chút."
Sau đó, hắn xoay người muốn rời đi, ta gọi hắn lại, nở nụ cười đầy khoa trương, "Điện hạ quả là rất yêu Thẩm Vân Thư nha, rõ ràng có cơ hội tốt như vậy để giành lại nàng, lại không muốn nàng phải chịu nhục nhã mà kiềm chế lại, nhưng ngài biết gì không? Nàng cùng Tiêu Trầm Châu hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cai-nguyet-quang/3318069/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.