7
Hoằng vương chết trận kia vậy mà đã trở lại.
Mọi người dù sắc mặt khác nhau, nhưng đều lập tức dừng mọi động tác, ngay cả ánh mắt cũng trở nên vô cùng cẩn trọng, không biết phải làm thế nào, nhìn về phía ai.
Thẩm Vân Thư vốn bị Tiêu Trầm Châu đẩy ngã ra đất, sắc mặt thất thần, lúc này lại vươn người đứng dậy, đôi mắt sáng lấp lánh, thậm chí còn vương những giọt nước mắt nhàn nhạt.
Tiêu Trầm Châu cũng sửng sốt, sầm mắt nhìn hồi lâu mới có thể phản ứng lại, nhận ra hắn.
Hắn cười từ long ỷ đứng dậy, vỗ tay, "Tốt, hoàng đệ trở về thì thật tốt, người đâu, mau đưa hoàng đệ vào chỗ ngồi."
Tiêu Trầm Yến cầm kiếm, quỳ một bên gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Bệ hạ, trước khi đi thần đệ đã có một thỉnh cầu....."
Toàn điện một phen chấn động, rồi lại yên tĩnh trở lại.
Ta nhìn vào Hoằng vương đang quỳ kia, trên người còn vương gió tuyết, đôi mắt đen mang theo tia lạnh lẽo, khắp người tràn ngập mùi máu tươi, bất giác ngừng múa..
Tiêu Trầm Châu khẽ nhếch môi bạc, nhìn về phía ta, "Trinh Nhi, trẫm cho ngươi ngừng sao?"
Ta cắn cắn môi, cố không rơi lệ, tiếp tục nhảy múa.
Đôi giày đã rách ra từ lâu, mũi chân ta không ngừng ma sát với mặt sàn, theo từng nhịp múa cũng đã nứt toác, trào ra từng giọt máu đỏ.
Tiêu Trầm Châu dường như lúc này mới hài lòng, quay lại nhìn về phía Tiêu Trầm Yến, Tiêu Trầm Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cai-nguyet-quang/3318068/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.