Hội thả đèn giấy còn chưa kết thúc, mà hai vị tiên quân được Hành Minh Tông phái xuống đã không còn thấy ở sông Trà. 
Bội Hoàn đi trước, hắn theo thói quen mà nắm tay dắt Hàn Thiên Hinh đi. Dọc theo con đường ở bờ sông Trà, đèn hoa giấy dạt vào bờ sáng rực. Tâm y tĩnh lặng, nhưng chính vì tốc độ của hắn đi quá nhanh, khiến y không tài nào bình tĩnh nổi. 
Dừng lại dưới một gốc đại thụ, xa ra khỏi thứ ánh sáng huyền ảo mơ hồ kia, hắn ấn lưng y xuống mà hôn. Lần này hắn không tài nào chậm rãi nổi, lúc hôn hô hấp cũng dồn dập, hơi thở nóng hừng hực như muốn nuốt người. Hàn Thiên Hinh bị dồn vào gốc cây, hai tay sờ lên vỏ cây thô ráp, vì hôn trong mê dại mà bấu vào suýt tróc cả da. 
Bội Hoàn chợt dừng, nhìn đôi mắt mê ly dâng lên tầng hơi nước mỏng của y, giọng hắn trầm xuống, là loại giọng mà y chưa từng nghe qua. 
“Ta yêu huynh.” 
Hàn Thiên Hinh mờ mịt nhìn, trước mặt là người mà y đã từng nghĩ rằng, hắn sẽ không thể như thế. 
Không thể động lòng với một người như y, quá lạnh lẽo và khó gần. 
“Ta… Ta cũng thế!” 
“Không. Ta muốn nghe chính miệng huynh nói ra. Là từng câu từng chữ.” 
Bội Hoàn đưa tay ra đặt lên mặt của y, vuốt ve nhẹ nhàng. Hắn thích nhìn y. Thích ngắm y. Hắn thích ánh mắt đã từng lạnh lẽo như băng giá, lại vì hắn mà để lộ sơ hở, không thể dùng nó để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3483487/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.