Muốn thả đèn trên sông phải có thuyền. Bộ môn này đối với Bội Hoàn mà nói là chuyện nhỏ, vì dẫu sao đây cũng là quê ngoại của hắn. Hắn không những biết làm đèn giấy, còn biết chèo thuyền, trèo cây. Mà sư huynh của hắn, đã đứng trên bờ nhìn chằm chằm xuống lâu như vậy, chân cũng không xê dịch chút nào để xuống thuyền. 
Mắt thấy y cứ trơ ra như tượng, Bội Hoàn nôn nóng gọi. 
“Sư huynh! Mau! Xuống thuyền thôi!” 
Hàn Thiên Hinh ngây ra nhìn hắn, chậm một lúc sau mới hoàn hồn mà đưa chân ra, rồi lại thu về. Hắn ban đầu còn tưởng thế nào, để ý kĩ hơn mới biết dường như y sợ nước. 
Một cánh tay đưa ra trước tầm mắt của y, nhẹ nhàng bảo. 
“Nắm tay ta!” 
Y do dự hồi lâu, vẫn chọn tin tưởng đối phương mà đặt tay xuống, ngón tay thon dài trắng như ngọc, đặt lên mềm mại đến phát yêu. Hắn siết chặt y, trụ thật chắc trên thuyền để y bám vào mà ngồi xuống. Để cho cân bằng và có đủ chỗ chứa đèn giấy, người ngồi ở đầu người ngồi ở cuối. Hàn Thiên Hinh không biết chèo thuyền, chỉ có thể đảm nhận việc thả đèn giấy hoa. Ở giữa toàn là đèn giấy, thuyền trôi đến gần cầu thì bắt đầu thấy mặt nước sáng lên. 
Bội Hoàn lén nhìn, trông thấy gương mặt đẹp nhất thế gian kia, vì những ngọn đèn rực rỡ trôi trên sông mà mỉm cười. Y vui rồi, lòng hắn cũng liền vì thế mà nhẹ đi. 
“Có đẹp không?” 
Hắn cười xán lạn, nhìn Hàn Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3481349/chuong-50.html