🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tưởng Vĩ Quốc đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định thành thật khai ra, nhưng ông ta không biết quá nhiều, cũng chỉ tiếp xúc với người đàn ông giọng vịt đực mà Lục Li nhắc tới, vẫn không biết có phải cùng một người hay không.

"Năm trước tôi đi ăn với trưởng phòng của bệnh viện Huệ Hảo tên Vương Thành Quý có gặp một người đàn ông trên mặt có vết sẹo. Vương Thành Quý cực kỳ khách sáo với người đàn ông kia, ông ta có giọng vịt đực, vẻ ngoài trông khá thô bạo. Sau khi tên đàn ông kia đi rồi, tôi mới hỏi Vương Thành Quý, Vương Thành Quý nói hắn rất có địa vị, tính ra là người cùng đường với tôi, chẳng qua hắn to gan hơn, còn có chỗ dựa nên mỗi vụ làm ăn luôn là một vốn bốn lời. Lúc đó không có người ngoài, tôi lại uống nhiều rượu nên hỏi đùa chẳng lẽ là mua bán nội tạng. Sắc mặt Vương Thành Quý lập tức thay đổi, bảo tôi tự giữ miệng, nếu để lộ ra ngoài coi chừng tan nhà nát cửa. Vương Thành Quý còn nói người ta không sợ chết, lại có chỗ dựa, chỉ cần có một ngọn cỏ lung lay là chẳng ai chạy được. Tôi có thấy trên TV nhắc đến buôn bán thân chứ chưa gặp ngoài đời. Tôi đúng là có hoạt động vi phạm pháp luật thật, nhưng tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi chứ không hại đến tính mạng, mấy người kia thì máu me quá, nghĩ thôi đã thấy rợn người. Vương Thành Quý cũng uống nhiều, ông ta lén nói với tôi người ta mặc kệ mạng người, chỉ cần có người trả giá cao để mua, không có ai bán, họ sẽ tìm cách. Còn về việc dùng cách gì thì Vương Thành Quý không nói, tôi cũng không hỏi nhiều kẻo gặp họa vào thân."

Vương Thành Quý là trưởng phòng hành chính tổng hợp, chuyên quản lý kho tinh trùng và trứng. Bệnh viện của họ không có kho tinh trùng và trứng riêng, phải đến bệnh viện hợp tác để mua. Để kiếm được lợi nhuận khổng lồ, ông ta cấu kết với Tưởng Vĩ Quốc, chia lại vài phần cho người trong phòng thí nghiệm, bệnh viện không hề biết việc này.

Đương nhiên đây chỉ là lời khai từ một phía của ông ta. Những người ở phòng thí nghiệm cũng đã thú nhận bọn họ chỉ phụ trách lựa chọn phương án tối ưu và thụ tinh ống nghiệm, hoàn toàn không dính líu tới việc tìm nguồn trứng và tinh trùng.

Vương Thành Quý là lãnh đạo mà họ tiếp xúc nhiều nhất, hàng tháng luôn phát tiền thưởng. Mọi người đều biết việc này, nhưng ai lại đi sợ tiền cắn vào tay mình? Nhân viên của phòng thí nghiệm cố định, người mới vào luôn bị xa lánh, tất cả đều giữ kín miệng. Bọn họ đều nghĩ viện trưởng đã ngầm đồng ý, nếu không chỉ với một mình Vương Thành Quý sẽ không thể có gan làm như vậy.

Nhưng qua điều tra, cảnh sát phát hiện Tưởng Vĩ Quốc chỉ tiếp xúc với Vương Thành Quý ở bệnh viện Huệ Hảo, mãi đến khi vụ án xảy ra vụ án viện trưởng mới biết việc này, biểu cảm khiếp sợ của viện trưởng không giống giả vờ, mà sổ sách của bệnh viện cũng không một lỗ hổng.

Tất cả chứng cứ đều cho thấy Vương Thành Quý và Tưởng Vĩ Quốc là thủ phạm chính.

Vì quá nhiều người liên quan đến vụ án nên họ lần lượt bị tạm giam ở những đồn công an dưới Cục Công An.

Ngay khi Lục Li điện yêu cầu thẩm vấn Vương Thành Quý thì lại nhận được một tin không tốt, đó là Vương Thành Quý đã tự sát trong phòng thẩm vấn.

Tự sát? Lần trước thẩm vấn, ông ta còn vô cùng kiêu ngạo, sao chưa đến hai ngày đã tự sát được?

Đích thân Khúc Mịch đi xử lý, anh gọi điện cho Khoa Pháp Y nhờ pháp y đi điều tra. Thương Dĩ Nhu biết Vương Thành Quý là nhân vật quan trọng của vụ án, vụ tự sát này cực kỳ đáng nghi, thế nên cô cùng Khang Bình đến nơi xử lý.

Thi thể được đặt trong một căn phòng ở đồn công an, được phủ vải trắng bên trên. Thương Dĩ Nhu ngồi xổm xuống vén vải trắng, để lộ thi thể. Trên cổ tay trái người chết có nhát dao dài khoảng 4cm, sâu đến mức lộ cả thịt bên trong ra, trông vô cùng đáng sợ.

Máu ở vết thương đã khô, ống tay áo của người chết có dính ít máu, dưới đất sạch sẽ, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh.

"Ai xử lý hiện trường vậy?" Thương Dĩ Nhu bực bội nhíu mày.

Khang Bình hiếm khi thấy cô tức giận, sợ hãi không dám nói gì.

"Đồn trưởng bảo chúng tôi lau dọn, nói là tự sát, cứ để phòng đầy mùi máu sẽ rất khó chịu." Một cảnh sát nhân dân trả lời.

"Mời đồn trưởng của mấy cậu tới đây!" Tuy Thương Dĩ Nhu dùng từ mời nhưng thái độ không hề khách sáo.

Đồn trưởng tới ngay lập tức, khi nãy ông ta báo cáo tình hình với Khúc Mịch đã vô cùng căng thẳng, bây giờ nghe nói Thương Dĩ Nhu muốn gặp mình, Khúc Mịch lại thả ông ta ra, ông ta có cảm giác như được ân xá.

"Ông là đồn trưởng ở đây hả?" Thương Dĩ Nhu liếc xéo, "Ông cũng không còn trẻ, chắc đã làm đồn trưởng một thời gian. Sao chút kiến thức cơ bản cũng không có hả? Bất kể dấu vết nào ở hiện trường đều có thể là manh mối quan trọng, phá hỏng sẽ khiến vụ án càng khó phá! Vô tri!"

Cấp bậc của Thương Dĩ Nhu bằng ông ta, nhưng cô có chồng là cục trưởng Cục Công An như Khúc Mịch, đồn trưởng đương nhiên nể sợ, huống hồ Thương Dĩ Nhu có lý do tức giận, ông ta không thể phản bác.

"Dù sao cũng là tự sát..."

"Ai nói với ông là tự sát hả!" Thương Dĩ Nhu cắt ngang, "Người chết thuận tay trái, nhưng lại dùng tay phải để cắt cổ tay, khả năng bị giết cực kỳ lớn! Một chi tiết đơn giản như vậy cũng không chú ý tới, còn tự ý phá hỏng hiện trường, sao ông làm được chức đồn trưởng hả!"

Đồn trưởng ứa mồ hôi lạnh, lúc này mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, tìm cơ hội chuồn ra ngoài gọi điện thoại. Thương Dĩ Nhu quay đầu thấy ông ta lén lút đứng gọi điện thoại ở trong góc, không khỏi nhíu mày. Một đồn trưởng vừa vô dụng vừa vô tri thế này thì làm được trò trống gì?

Thương Dĩ Nhu tưởng Khúc Mịch sẽ nổi giận ngay tại chỗ, không ngờ anh lại không tỏ thái độ gì. Kiểm tra sơ bộ xong, thi thể của Vương Thành Quý được đưa về Khoa Pháp Y, chuẩn bị giải phẫu khám nghiệm.

Bọn họ không tìm thấy thành phần thuốc nào trong cơ thể của Vương Thành Quý, nguyên nhân ông ta tử vong là mất máu quá nhiều. Công cụ ông ta dùng để cắt cổ tay là mảnh kính vỡ từ mắt kính. Trên mảnh kính chỉ có vân tay của mỗi Vương Thành Quý, chi tiết này phù hợp với việc tự sát. Nhưng đúng như Thương Dĩ Nhu đã nói, bản thân Vương Thành Quý thuận tay trái, ông ta không chỉ làm việc bằng tay trái mà ngay cả viết chữ cũng vậy. Người thuận tay trái như ông ta, muốn cắt cổ tay tự sát sao lại sử dụng tay phải? Hơn nữa từ chiều sâu và chiều dài của vết thương thì người cắt cổ tay phải dùng rất nhiều sức, đây là điều mà ông ta không thể dùng tay phải để làm được.

Buổi tối tan làm về, Thương Dĩ Nhu hỏi Khúc Mịch: "Tên đồn trưởng kia rõ ràng thiếu trách nhiệm, với tính của anh chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đúng không? Anh định làm gì hả?"

"Anh nhận được điện thoại của phó thị trưởng Dương, đồn trưởng kia là họ hàng của ông ta. Vụ các giáo viên tụ tập trước tòa thị chính lần trước chỉ có hai đồn công an điều động nhân lực tới, đồn công an mà ông ta quản lý là một trong số đó."

Vương Thành Quý "tự sát" ở đồn công an, hiện trường bị tẩy rửa. Theo khẩu cung của Tưởng Vĩ Quốc, Vương Thành Quý quen biết người bị tình nghi là buôn bán nội tạng. Tưởng Vĩ Quốc cũng từng nói tên buôn bán nội tạng kia có chỗ dựa vững chắc.

Liệu có phải trong đồn cảnh sát có nội gián bị người ta mua chuộc giết Vương Thành Quý, ngụy tạo thành tự sát không?

Nếu là thế, nội gián liệu có phải là đồn trưởng Lưu Hiểu Hồng không? Kẻ đứng sau ông ta là ai? Chẳng lẽ là phó thị trưởng Dương?

Thương Dĩ Nhu khiếp sợ trước suy đoán của mình. Nếu quan viên chính phủ kết cấu với tội phạm thì vụ án này sẽ rất chấn động.

"Thế anh định làm gì tiếp đây?" Thương Dĩ Nhu lo lắng cho Khúc Mịch. Cái chết của Vương Thành Quý không đơn giản, đám người kia đã dám giết người thì chắc chắn sẽ không ngại giết thêm.

"Tìm hiểu ngọn ngành." Khúc Mịch bình tĩnh nói.

"Em có hơi bất an, anh nhất định phải chú ý an toàn. Anh là con trai, là chồng, bây giờ còn là bố của hai đứa nhỏ nữa." Thương Dĩ Nhu dặn dò.

"Yên tâm đi." Khúc Mịch xoa đầu cô, "Bọn chúng thì có thể làm gì được anh? Anh sẽ tự bảo vệ bản thân, cũng sẽ bảo vệ em và các con."

Nói rồi, anh quay đầu nhìn con đang chơi đùa.

Thương Dĩ Nhu mới mua nhà phao lâu đài, may mà nhà rộng có thể đặt.

Lâu đài được bơm căng lên, Chỉ Chỉ đang ở trên đó nhún nhảy, cười khanh khách. Đại Đại thì im lặng ngồi bên cạnh xếp gỗ, trông vô cùng nghiêm túc.

"Con trai của mẹ đang chơi gì vậy?" Thương Dĩ Nhu tới chỗ Đại Đại, cười hỏi.

Đại Đại ngẩng đầu nhìn Thương Dĩ Nhu, hàng lông mi nhấp nháy, chỉ đằng sau.

"À, thì ra con trai mẹ đang xây lâu đài hả, đúng là thông minh! Sau này con nhất định phải làm kiến trúc sư đấy nhé!" Thương Dĩ Nhu xoa mặt Đại Đại, hôn lên má nó.

Đại Đại thế mà đưa tay lên lau, tỏ ra thái độ ghét bỏ! Đúng là đứa bé kỳ lạ! Dù là con trai ruột của mình nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn phải cảm thán.

Cô nhìn con trai, đột nhiên lo lắng. Thằng nhóc này tương lai liệu có con gái nào thích không nhỉ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.