🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vợ chồng Lưu Mai bị đưa xuống xe, đến giờ bịt mắt che mắt họ vẫn chưa được lấy xuống.

"Xin lỗi, chúng tôi cần lục soát người. Anh chị yên tâm, người lục soát đều là phụ nữ."

Lưu Mai có thể cảm nhận được người kiểm tra túi mình là phụ nữ. Bị kiểm tra khắp người xong, họ mới được lấy bịt mắt xuống.

Bất ngờ đối diện với ánh sáng, cô vẫn chưa quen, phải mất một lúc mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

"Mong anh chị thông cảm, chúng tôi chỉ cẩn thận thôi. Tuy việc này có thể giúp nhiều cặp vợ chồng như anh chị nhưng hiện giờ nhà nước vẫn chưa chấp thuận, chúng tôi sợ cảnh sát tìm đến cửa, đến lúc đó thì sẽ rất phiền phức."

Người nói chuyện là Tưởng Vĩ Quốc, còn người lái xe đón hai vợ chồng là em trai và em họ ông ta, người lục soát là vợ của Tưởng Vĩ Quốc tên Mã Lợi.

Bọn họ là người thân, vừa chung huyết mạch vừa cùng lợi ích nên hợp tác sẽ càng bền vững.

Lý Mai vẫn chưa rõ tình hình của mình bây giờ. Tưởng Vĩ Quốc làm nghề này nhiều năm, có phải thật sự cần làm thụ tinh ống nghiệm hay không, từ thái độ của hai vợ chồng là ông có thể nhìn ra.

Ông ta đã xem ca bệnh của hai người nên hiểu rất rõ tình hình của họ. Sau khi xác định vẻ ngoài trùng khớp với thông tin được cung cấp, cũng không lục soát ra món đồ nào trên người họ, ông ta mới yên lòng.

Lưu Mai thấy vậy cũng thở phào, vốn dĩ không thấy cảnh sát lắp camera mini hay máy nghe lén trên người mình cô còn thắc mắc, bây giờ mới hiểu, quả nhiên cảnh sát đúng là cảnh sát, kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Kiến trúc của tòa nhà này giống với nhà cổ xưa, hai bên trái phải có hai dãy nhà. Hiện giờ bọn họ đang đứng bên phía dãy nhà bên trái, hai người được dẫn vào trong. Lý Mai phát hiện bên trong có một cầu thang dẫn xuống lòng đất, tổng cộng có mười mấy bậc.

Không gian bên dưới cực kỳ lớn, hơn nữa đèn cực kỳ sáng, được chia làm hai gian. Bên ngoài được sắp xếp thành văn phòng, bên trong chắc là phòng phẫu thuật.

Tưởng Vĩ Quốc đưa họ một tập tài liệu có ảnh chụp và thông tin, chỉ không có họ tên và địa chỉ của đối phương.

"Sinh viên trường đại học nghệ thuật, 23 tuổi, hát hay nhảy giỏi." Lưu Mai đọc.

"Dựa theo ngoại hình, trình độ văn hóa và sở thích, các cô gái này được chia thành các cấp sao khác nhau, trong đó năm sao là cao nhất, đương nhiên giá cũng cao nhất. Anh chị cứ từ từ xem đi, thích ai thì cứ việc nói, chúng tôi có thể sắp xếp cho anh chị gặp người ta."

Lưu Mai và Lý Kiến Thư nhìn nhau, từ từ đọc. Ý kiến của họ dường như có mâu thuẫn, Lý Kiến Thư thích cô gái yêu văn học, còn Lý Mai thích cô gái hoạt bát yêu thể thao, cô muốn sinh được đứa con trai khỏe mạnh.

Thấy hai vợ chồng do dự, Tưởng Vĩ Quốc cười nói: "Anh chị có thể gặp cả hai, có điều gặp mỗi cô gái chúng tôi sẽ thu 1000 tệ một lần, phí này thu rồi sẽ không trả lại."

Nói cách khác, dùng hay không dùng trứng của người ta, chỉ gặp mặt thôi cũng phải trả tiền!

"Được thôi, chúng tôi muốn gặp ngay bây giờ." Lý Mai lấy ra 2000 tệ, "Có điều tôi không muốn họ thấy mặt chúng tôi, cũng không muốn họ biết chúng tôi là ai, nhà ở đâu."

"Việc này là đương nhiên, thông tin về họ được giữ bí mật, của anh chị cũng vậy. Nếu anh chị thích ai, chúng tôi sẽ lấy mẫu tóc và móng tay của cô gái đó, đợi sau khi sinh con làm xét nghiệm DNA, nếu có sai sót gì, chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ chi phí." Tưởng Vĩ Quốc giới thiệu, "Chúng tôi làm nghề này dựa vào danh dự, thế nên anh chị hoàn toàn có thể yên tâm."

Tưởng Vĩ Quốc gọi điện cho hai em trai, bảo họ đi đón người.

Khoảng một tiếng sau, xe quay lại.

Có hai cô gái xuống xe, bị đưa vào gian nhà bên phải.

Tưởng Vĩ Quốc mở máy chiếu cho hai vợ chồng Lưu Mai thấy hai cô gái kia. Tuy đều bị bịt mắt nhưng vẫn có thể thấy họ có khuôn mặt thanh tú, vóc dáng thon thả, cô gái yêu ca hát nhẹ nhàng, còn cô gái thích thể thao trông khỏe khoắn hơn.

Đúng lúc này, màn hình máy chiếu đột nhiên mất kết nối. Tưởng Vĩ Quốc còn đang nghi ngờ thì nghe có tiếng ồn ào, ông ta còn chưa kịp đứng dậy chạy ra ngoài xem thì đã bị một bóng đen từ trên lầu lao xuống nhào vào người ông ta.

Ông ta vừa ngã xuống, một cái lưỡi vừa dài vừa lớn lập tức liếm mặt ông ta khiến mặt ông ta nóng rát, ngay sau đó, một cái miệng với hàm răng sắc bén há to, trong cứ như có thể cắn đứt cổ ông ta bất cứ lúc nào khiến ông ta không dám nhúc nhích.

Lưu Mai và Lý Kiến Thư ôm nhau: "Đồng chí cảnh sát, không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi không làm gì cả."

Những cảnh sát này trông đều lạ mặt, ánh mắt không hề có sự khách sáo.

"Mang hết đi!"

Chó cảnh sát rời khỏi người Tưởng Vĩ Quốc, hai cảnh sát bước tới còng tay ông ta lại. Ra khỏi tầng hầm, ông ta thấy vợ, hai em trai mình và cả hai sinh viên kia đều bị đưa lên xe cảnh sát.

Đến giờ ông ta vẫn không rõ, bản thân làm ăn bao nhiêu năm, rốt cuộc đã để lộ sơ hở ở đâu. Ngồi trên xe cảnh sát, ông ta nhìn vợ chồng Lý Mai bên cạnh, tuy nghi ngờ nhưng ông ta lại thấy không giống. Theo tài liệu bên Huệ Hảo cung cấp, người phụ nữ này thật sự cần làm thụ tinh ống nghiệm, hơn nữa còn đã đi thăm khám nhiều nơi, cô ta không thể tự hủy con đường điều trị của mình.

Tới Cục Công An, bọn họ bị chia ra thẩm vấn. Vợ chồng Lưu Mai đương nhiên không sao, để bảo vệ họ, cảnh sát thay đổi chỗ ở cho hai người, đồng thời phái người ở cạnh bảo vệ.

Vụ án này chắc chắn không phải vụ án nhỏ, kéo cà rốt sẽ kéo theo rất nhiều bùn, mà tên Tưởng Vĩ Quốc này chính là củ cà rốt lớn!

Quả nhiên trong quá trình thẩm vấn, tuy Tưởng Vĩ Quốc vẫn chống chế nhưng hai em trai của ông ta đã khai ra trước, vợ của ông ta cũng thành thật khai ra những gì mình biết.

Hai cô gái định bán trứng cũng khai ra toàn bộ.

Nhân chứng vật chứng có đủ, cuối cùng Tưởng Vĩ Quốc cũng phải nhận tội.

Quả nhiên vụ án liên quan đến cả ba bệnh viện Huệ Hảo, Bột Hải và Ninh Viễn, dính dáng tới hàng trăm người. Trong đó đối tượng bán tinh trùng đều từ 20 đến 30 tuổi, trong đó sinh viên chiếm hơn 70%, giá từ 10.000 đến 100.000 tệ.

Để tăng giá, những kẻ này còn bảo những cô gái làm nông giả làm sinh viên, nhưng tiền dư đều vào túi của chúng. Những cô gái bán trứng chỉ lấy được một phần nhỏ, thậm chí chỉ có 2.000 tệ.

Có điều cả đời người phụ nữ chỉ có thể rụng khoảng 400 trứng, rụng một quả sẽ ít đi một quả, không thể tạo thêm. Để bán trứng, họ phải sử dụng thuốc kích trứng, một lần phóng ra cả chục, hoặc hai chục trứng.

Nếu phụ nữ rụng trứng quá nhiều lần hoặc mỗi lần rụng quá nhiều trứng sẽ gây ra hiện tượng lão hóa buồng trứng sớm. Một khi buồng trứng bị suy giảm, người phụ nữ đó sẽ bước vào thời kỳ tiền mãn kinh, ngoài ra còn có thể gặp hội chứng quá kích buồng trứng, tăng nguy cơ ung thư, nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ vì 2000 tệ mà tự hủy hoại sức khỏe của mình, thật sự khiến người ta vừa thấy đáng thương, đáng buồn mà cũng đáng giận.

Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện có một cô gái dùng thuốc kích trứng ba tháng liên tiếp, trên mặt bắt đầu xuất hiện những đốm nâu vàng, kinh nguyệt bị rối loạn, xuất hiện tình trạng tiền mãn kinh.

Cô gái này chỉ mới 20 tuổi mà chức năng buồng trứng đã suy giảm, mà cô ấy bán trứng chẳng qua chỉ để mua túi xách hàng hiệu.

Phóng viên tiến hành đưa tin hành động lần này của cảnh sát, sau khi bắt giữ các nhân viên có liên quan của bệnh viện, các bệnh viện lần lượt đóng cửa. Đa số mọi người đều vỗ tay khen ngợi cảnh sát, cảm thấy chuyện như vậy nên sớm điều tra rõ để tránh những cô gái vô tri vì chút lợi ích mà phải hối hận cả đời.

Những người liên quan đến vụ án trở thành đối tượng thẩm vấn mà đội hình sự chú ý, nhất là Tưởng Vĩ Quốc, chính ông ta đã xây dựng lên thị trường buôn bán trứng ngầm tại thành phố Nam Giang.

"Mấy anh bắt một mình tôi thì có ích gì? Mắt xích ở thành phố Nam Giang bị đứt thì vẫn còn những thành phố khác, bao nhiêu chợ đen trên cả nước các anh quản lý được hết sao?" Tưởng Vĩ Quốc biết mình khó thoát tội nên nói năng không kiêng nể gì, "Mấy anh tưởng mình là thần, nhưng đâu biết nước trong này bao sâu."

"Chúng tôi không biết, vậy ông nói đi." Lục Li nói.

"Hừ." Tưởng Vĩ Quốc cười lạnh, "Làm sao tôi biết? Tôi chỉ làm ăn nhỏ thôi, nào dám mơ tưởng đến những vụ làm ăn lớn? Mấy anh đừng tiếp tục điều tra nữa, những kẻ đó vừa độc ác tàn nhẫn vừa giảo hoạt, còn có người chống lưng, không ai làm gì được họ đâu."

"Người ông nói là tên đàn ông có giọng vịt đực đúng không?"

Ánh mắt Tưởng Vĩ Quốc lập tức thay đổi, có điều ông ta không định khai ra. Ông ta và vợ vi phạm pháp luật bị bắt, nhưng con trai và bố mẹ vẫn còn phải sống. Nếu những kẻ đó biết ông ta đã khai ra, bảo đảm cả nhà ông ta sẽ gặp nguy hiểm.

"Nếu ông có thể lập công chuộc tội, chúng tôi sẽ nói chuyện với kiểm sát trưởng dựa vào manh mối ông cung cấp có quan trọng hay không mà giảm hình phạt. Chút tôi cũng sẽ sắp xếp cho người nhà của ông, bảo đảm họ sẽ không bị sao. Tự ông suy nghĩ đi, chúng tôi đã cho ông cơ hội rồi đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.