🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Li dẫn người đến cửa hàng rửa xe ô tô Quy Tiến Sĩ, nhưng nơi này mỗi ngày rửa cho hơn một trăm chiếc ô tô. Ngay cả hãng xe, màu sắc, kích thước họ đều không biết thì làm sao điều tra được?

"Chỗ này có cho đăng ký thành viên không?" Lục Li thấy có người rửa xe đang quẹt thẻ, nhìn thẻ đó không giống thẻ ngân hàng.

Nhân viên trả lời: "Không chỉ có thẻ thành viên mà chỗ chúng tôi còn có thể sử dụng thẻ xăng hoặc thẻ tín dụng ngân hàng, tất cả chúng tôi đều có chiết khấu giúp tiết kiệm hơn."

Lần này phạm vi càng lớn, càng khó điều tra.

Còn manh mối về giọng của tài xế thì nhân viên ở đây hoàn toàn không nhớ, số người ra và nơi này hàng ngày quá đông, bọn họ không chú ý đến.

Lục Li nói với nhân viên nếu phát hiện người đàn ông có giọng đặc trưa thì lập tức báo cảnh sát.

Chưa tới hai ngày, Lục Li đã nhận được điện thoại của cửa hàng rửa xe ô tô Quy Tiến Sĩ, nói rằng có một người đàn ông giọng giống với họ miêu tả đến.

Lục Li yêu cầu họ cố gắng kéo dài thời gian, lập tức dẫn đội tới đưa người về, sau đó nhờ khoa pháp chứng tiến hành kiểm tra ô tô, lấy ít mẫu tóc.

Qua điều tra, cảnh sát không thể không thả người. Tóc trên xe thuộc về người đàn ông này, mà anh ta là giám đốc của một công ty, thu nhập mỗi năm hàng triệu tệ, ở nhà có vợ và cậu con trai năm tuổi. Dù nhìn từ góc độ nào thì anh ta cũng không có đặc điểm của một tên tội phạm bán nội tạng có.

Manh mối quá ít, thế nên cảnh sát mới bị động như vậy. Lục Li tập trung săn lùng Điếc Ta, chỉ cần bắt được hắn mới có thể giải được cục diện bế tắc này.

Lục Li xin lệnh truy nã, cả nước truy nã Điếc Tam. Nhưng tên Điếc Tam kia như bốc hơi khỏi thế giới, một chút tin tức cũng không có.

Vương Thành và Vương Nhân Phủ bí mật điều tra bệnh viện Huệ Hảo, không ngờ tung tích lại bại lộ. Đêm nọ, một nhóm người lạ mặt đeo kính râm to chặn được hai người họ, đánh họ một trận, còn cảnh cáo họ không được xen vào việc của người khác, nếu không khó giữ tính mạng.

Hôm sau đi làm, một bên mắt Vương Nhân Phủ sưng đỏ, khóe miệng lấm lem, liên tục kêu đau.

Tuy Vương Thành giỏi võ nhưng cũng không đánh lại kẻ địch, ngược lại còn bị đánh cho thảm hại hơn. Răng cửa của cậu suýt thì bị gãy, bụng ăn liền mấy cú đá, đến giờ vẫn còn đau đến nhếch miệng.

Rực rỡ xin lệnh truy nã, cả nước truy nã điếc tam. Nhưng cái này điếc tam liền cùng bốc hơi dường như, một chút tin tức đều không có.

"Đám nhóc đó, đừng để tôi gặp lại họ!"

Vì không biết đối phương có biết họ là cảnh sát hình sự hay không nên họ không rút súng, trừ khi tính mạng bị đe dọa, tuyệt đối không được để lộ thân phận cảnh sát, nếu không chẳng khác nào mọi công sức đổ sông đổ biển."

Lục Li cho họ nghỉ ngơi vài hôm: "Đừng sốt ruột, chắc chắn là các cậu đã đụng chạm lợi ích của họ nên họ mới có hành động như vậy, điều này chứng minh các cậu đã rất gần chân tướng, đồng thời cũng càng ngày càng nguy hiểm. Chúng ta là cảnh sát hình sự nhất định phải tự bảo vệ chính mình, nếu tính mạng của bản thân còn không giữ nổi thì làm sao bảo vệ lợi ích của nhân dân!"

"Chúng tôi đang làm việc với một cặp vợ chồng, bọn họ kết hôn mười bốn năm vẫn chưa có con, định làm thụ tinh ống nghiệm. Chúng tôi định thuyết phục họ hỗ trợ chúng tôi đến bệnh viện Huệ Hảo, lấy thân phận bệnh nhân tìm kiếm bằng chứng mua bán trứng và mang thai hộ bất hợp pháp."

Mấy hôm nay Vương Thành cố gắng nói chuyện với cặp vợ chồng này, họ có hơi khó xử, chủ yếu là sợ bệnh viện trả thù. Vương Thành hứa với họ, họ chỉ cần cung cấp thông tin về việc mua bán trứng và mang thai hộ bất hợp pháp, những việc khác không cần họ lo, hơn nữa họ sẽ được giữ bí mật, còn được hỗ trợ tìm chuyên gia trong ngành, sắp xếp ca phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Vế sau Vương Thành không thể tự quyết, phải nhờ đội hình sự xin cấp trên phê duyệt.

Lục Li báo cáo lại với Khúc Mịch, Khúc Mịch đồng ý.

Rất nhanh cặp vợ chồng kia đã phản hồi, họ đồng ý phối hợp với cảnh sát.

Cảnh sát gắn định vị vào tai của hai vợ chồng, có thể nghe lén động tĩnh xung quanh bất cứ lúc nào.

"Làm vậy có nguy hiểm không?" Người đàn ông tên Lý Kiến Thư vẫn còn lo lắng.

Vợ anh ta là Lưu Mai thì phấn khích hơn, cô ấy cực kỳ mê tiểu thuyết trinh thám, luôn mơ ước trở thành điệp viên, bây giờ có cơ hội, bản thân đương nhiên phải bắt lấy.

"Cảnh sát đã nói không sao rồi mà, chúng ta chỉ cần làm theo thủ tục y tế, tới nơi thì yêu cầu làm thụ tinh ống nghiệm, sau đó yêu cầu gặp người hiến tặng trứng là được." Lưu Mai sốt ruột muốn thử.

Cả hai vợ chồng chuẩn bị xong xuôi, sáng sớm đã đến bệnh viện Huệ Hảo xếp hàng đăng ký. Vì chi phí cho dịch vụ ở đây rất cao nên bọn họ vừa tới liền có y tá đến hỏi thăm, ghế ngồi chờ là sô pha bọc da, trên bàn là đồ ăn nhẹ và trái cây, cách phục vụ như đi mua xe ô tô vậy.

"Anh chị đừng nôn nóng, dù vì bất cứ lý do gì mà anh chị tạm thời chưa có con, bệnh viện Huệ Hảo của chúng tôi đều có thể giúp anh chị nhanh chóng có được kết tinh." Y tá tư vấn nói chuyện vô cùng ngọt ngào, "Để tôi sắp xếp cho anh chị gặp bác sĩ trước, sau đó sẽ đi làm một vài kiểm tra theo chỉ định của bác sĩ rồi lên kế hoạch cụ thể phù hợp với tình trạng của anh chị."

Y tá nhìn đồng hồ, thấy mới 7:30, còn nửa tiếng nữa bác sĩ mới đi làm nên bảo họ chờ một chút.

Lưu Mai tâm sự: "Chúng tôi từng đến bệnh viện công thăm khám rồi, trời còn chưa sáng đã phải xếp hàng, mà thời gian xếp hàng rất lâu, có khi phải bỏ tiền ra để mua số thứ tự trước, gặp bác sĩ, còn chưa nói được mấy câu bác sĩ đã kê đơn thuốc cho về. Nói thật cho cô biết, chúng tôi chỉ ôm hy vọng rất nhỏ để đến đây, không ngờ dịch vụ ở đây tốt thế, biết vậy chúng tôi đã đến sớm hơn rồi!"

"Đi khám bệnh vốn là chuyện chẳng vui vẻ gì, thế nên chúng tôi sẽ cố gắng để mỗi bệnh nhân đến với Huệ Hảo đều có cảm giác về nhà." Thấy hai vợ chồng nóng lòng có con, y tá càng nhiệt tình.

Y tá ở đây có thể nhận được hoa hồng. Nếu bệnh nhân chi trả 100.000 tệ cho bệnh viện, bọn họ có thể nhận hoa hồng là 5.000 tệ, đây là con số không hề nhỏ. Một tháng chỉ cần tiếp nhận bệnh nhân như vậy thì tiền lương và tiền thưởng tháng đó chắc chắn dư cho họ sống thoải mái.

"Ở đây có bao nhiêu y tá tư vấn như cô vậy?" Lưu Mai nhìn xung quanh, khách sáo hỏi.

"Tổng cộng có sáu người, chia làm hai ca."

"Thế bác sĩ nào giỏi nhất?" Lưu Mai hỏi tiếp.

"Ở bệnh viện có tổng cộng ba bác sĩ thuộc chuyên ngành vô sinh, tất cả đều đi du học về. Họ làm thay phiên nhau, thế nên về cơ bản anh chị đều có thể gặp hết. Sau khi kiểm tra, họ sẽ hội chẩn để đưa ra phương án điều trị phù hợp với anh chị."

Chẳng mấy chốc đã đến 8:00. Lưu Mai và Lý Kiến Thư theo y tá đến văn phòng của bác sĩ, bên trong được trang trí vô cùng ấm áp, nếu không có bác sĩ mặc áo blouse chờ sẵn thì không thể nhìn ra đây là phòng khám bệnh.

Bác sĩ này đã ngoài bốn mươi, kiên nhẫn nghe hai vợ chồng trình bày tình hình, cũng xem lại các kiểm tra của họ thực hiện ở bệnh viện khác.

Một lúc lâu sau, bác sĩ mới nói: "Từ kết quả khám của anh chị một tháng trước thì chị Lưu bị lạc nội mạc tử cung nhẹ, tắc nghẽn một ống dẫn trứng, ngoài ra còn có tình trạng nang trứng chưa trưởng thành. Anh Lý thì không có vấn đề gì, lát nữa chỉ cần làm kiểm tra tinh trùng là được. Để giảm chi phí cho anh chị, chị Lưu chỉ cần nội soi tử cung."

Y tá dẫn hai vợ chồng đi thanh toán rồi đi làm kiểm tra. Chưa đầy một tiếng sau, kiểm tra đã làm xong nhưng kết quả phải đợi thêm một tiếng mới có.

Kết quả kiểm tra không mấy lý tưởng, đúng như chẩn đoán của bác sĩ, Lý Kiến Thư không sao, vấn đề nằm ở Lưu Mai. Ống dẫn trứng của Lưu Mai bị tắc nghiêm trọng, buồng trứng có dấu hiệu lão hóa sớm, có hiện tượng đa nang.

Sau khi đọc kết quả, bác sĩ nhíu mày: "Nếu vấn đề chỉ nằm ở buồng trứng thì còn dễ giải quyết, nhưng bây giờ vấn đề là dù có rụng trứng bình thường thì cũng khó mà thụ thai, hơn nữa cũng khó mà lấy trứng để thụ tinh ống nghiệm."

"Bác sĩ, khả năng mang thai tự nhiên của tôi là bao nhiêu?" Lưu Mai buồn bã hỏi.

"Hiện giờ là 0%, còn phải xem hiệu quả điều trị sau này. Cứ từ từ, tôi tin anh chị đã đến nhiều bệnh viện khác, chắc đã có chuẩn bị tâm lý."

"Đúng vậy, thế nên chúng tôi mới định làm thụ tinh ống nghiệm." Tuy tới nằm vùng giúp cảnh sát nhưng nghe lại kết quả này, Lưu Mai vẫn rất buồn.

"Bác sĩ, chúng tôi đều đã ngoài bốn mươi rồi, bố mẹ hai bên đã hơn bảy mươi, ai nấy đều mong chờ có cháu. Dù phải tốn bao nhiêu tiền, chúng tôi đều muốn có con." Lý Kiến Thư nói, "Bác sĩ, có thể làm thụ tinh ống nghiệm cho chúng tôi không?"

"Phương án làm thụ tinh ống nghiệm của mấy anh chị chúng tôi không phản đối, nhưng tình trạng tử cung của vợ anh không tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ thành công, phải uống thuốc một tháng trước khi điều trị."

"Được." Bọn họ gật đầu.

Bác sĩ kê đơn, hướng dẫn cho Lý Mai cách sử dụng và thời điểm thăm khám.

Lưu Mai thất vọng vì không lấy được tin tức mình cần.

Có điều việc này cũng nằm trong dự kiến của Lục Li, nếu quá dễ dàng thì họ đã bắt được đuôi cáo của đối phương từ lâu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.