Khúc Mịch bận rộn cả ngày, đến giờ ăn tối cũng không có thời gian ăn miếng cơm. Mạnh Triết mua hai cái giò cháo quẩy bên đường, anh lại nhíu mày chê bai. Mạnh Triết ăn vô cùng ngon miệng, thấy anh không ăn, để tránh lãng phí, cậu ăn luôn phần ăn.
Thương Dĩ Nhu biết anh không thích ăn mấy đồ ăn bên lề đường nên vội đi hâm nóng đồ ăn.
Khúc Mịch đi tắm rửa, thay đồ rồi lên lầu nhìn hai đứa bé. Chỉ Chỉ đạp chăn rơi xuống đất, giang rộng hai cánh tay, chân thì khoanh lại, nhìn như một con ếch xanh. Anh nhặt chăn lên, nhẹ nhàng đắp cho Chỉ Chỉ, còn hôn con bé một cái. Chỉ Chỉ ngủ rất sâu, không có phản ứng gì.
Ngủ cạnh là Đại Đại, chăn nó đắp lên trước ngực, hai tay đặt bên ngoài, nhìn giống như đã qua huấn luyện. Thằng bé này ngay cả ngủ cũng bài bản như vậy, không biết nó có mệt hay không.
Nhìn hai đứa con xong, Khúc Mịch mới xuống nhà. Thương Dĩ Nhu đã dọn cơm ra chờ anh xuống.
"Bố mẹ ngủ hết rồi hả?" Bố Khúc mẹ Khúc sống rất nề nếp, mỗi tối cứ 21 giờ 30 đều sẽ lên giường đi ngủ.
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Mẹ muốn đợi anh nhưng em bảo bà ấy đi ngủ rồi. Ban ngày thím ba đưa Khúc Khoan tới, mẹ giữ họ lại ăn trưa nên bận cả một buổi."
Khúc Mịch hớp trước miếng canh: "Tên cũng đổi rồi à? Đây có phải ra mắt chính thức với thân thích không?"
"Chàng trai đó xuất sắc lắm, cực kỳ giống chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3737179/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.