Chương trước
Chương sau
Đêm, gió lớn.

Trong phòng tối đen như mực, cô gái nằm trên giường thở đều đều, đột nhiên cửa kính phát ra tiếng "cạch cạch" như có ai đó đang dùng móng tay cào lên.

Cô gái bị đánh thức, mở to mắt ngồi dậy, sợ hãi nhìn ra cửa sổ, theo phản xạ bấm mở đèn bàn nhưng không sáng, cúp điện rồi. Đây là căn phòng thuê cũ kỹ trong thành phố, điện thường hay gặp sự cố.

Cô gái cầm di động, mở đèn pin chiếu về phía cửa kính, một gương mặt dính đầy máu tươi xuất hiện ở đó.

"A!" Cô gái sợ đến nỗi run tay làm rơi di động. Cô vừa bò xuống giường vừa tìm điện thoại, sợ hãi kêu lên, "Có ma! Có ma!"

"Cô đừng sợ, tôi tới ngay!" Người nghe máy là cảnh sát nhân dân Lưu Tiến, mấy hôm nay cậu trực luôn nhận được điện thoại xin giúp đỡ của cô gái này, lần nào cô cũng la hét bảo có ma, nhưng khi Lưu Tiến đến nơi thì không có phát hiện gì cả.

Cậu vừa mặc đồ vừa an ủi, tòa nhà cũ kia ngay gần đồn công an, lái xe vài phút là tới. Điện thoại luôn trong trạng thái kết nối, tới nơi Lưu Tiến bảo cô gái mở cửa.

Cô gái đang run bần bật cuộn tròn dưới giường, nghe tiếng đập cửa thì càng sợ hơn.

"Tôi là Lưu Tiến đây, cô mở cửa đi."

Nghe vậy, cô gái mới bò ra, đi mở cửa.

"Sao lại không bật đèn?" Lưu Tiến sờ soạng tìm công tắc. Cậu bấm nút một cái, đèn mở.

Cô gái mặc áo ngủ màu trắng đi chân trần đứng trước cửa, mặt tái mét.

Liên tiếp năm ngày nay, đêm nào cô gái cũng gọi điện nói có ma, đổi lại là ai chắc chắn cũng thấy phiền. Nhưng thấy cô sợ hãi như vậy không giống giả vờ, ngón tay còn run rẩy, cơn giận của Lưu Tiến cũng tan thành mây.

Cậu đi rót ly nước cho cô gái, kéo cô về giường. Căn nhà cho thuê này không có nhiều đồ dùng, thoạt nhìn rất đơn sơ nhưng lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

Cô gái uống miếng nước lấy lại bình tĩnh.

"Xin lỗi, lại làm phiền anh."

Lúc này Lưu Tuấn đang kiểm tra cửa kính, bên ngoài là một màu đen, gần ngay đó là một cái sân nhỏ, không có gì bất thường cả. Khi nãy anh đã đi kiểm tra cửa chính, phát hiện cửa chính cũng đóng chặt không có dấu hiệu bị cạy phá.

"Cô đợi trong phòng đi, tôi ra ngoài xem xét một cái." Lưu Tiến bảo cô giữ cửa mở đèn.

Cậu ra ngoài sân, cô gái đứng ngay cửa kính nhìn, trông vô cùng căng thẳng.

Sân không lớn, trong góc có một cái thùng rác lớn đựng đầy rác, ngoài ra có gạch men lát thành con đường nhỏ dẫn tới cửa, hai bên trồng ớt, rau hẹ, hành tây, dưa leo.

Lưu Tiến mở đèn pin soi bốn phía, trong sân trừ vết chân của cậu thì không còn phát hiện gì khác.

Lưu Tiến lại đi kiểm tra cửa kính mà cô gái nói có mặt quỷ xuất hiện. Cô gái này cực kỳ sạch sẽ, cửa kính được lau sạch bóng, bên trên không có một dấu vết gì.

"Chắc cô gặp ác mộng hay hoa mắt rồi." Lưu Tiến quay lại phòng, "Hay là cô mua rèm treo lên, ban ngày đừng suy nghĩ chuyện gì đáng sợ, trước khi ngủ uống một ly sữa bò đi."

"Không phải ác mộng hay hoa mắt gì cả, là thật!" Cô gái bất lực. Cô biết mọi người đang nghĩ mình bị điên hoặc bị ảo tưởng, nhưng mặt quỷ kia là thật, cảm giác sợ hãi đó khiến cô nghĩ thôi cũng thấy khó thở.

"Hay là..." Lưu Tiến định đề nghị cô gá đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng thấy cô như vậy, cậu lại đành thôi.

"Đừng bỏ tôi lại một mình!" Mặt cô gái trắng bệch.

Lưu Tiến khó xử, tình huống này bỏ mặc cô gái đúng là không có tình người, nhưng cậu còn đang trực, vả lại trai đơn gái chiếc ở chung nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho cô gái.

Cậu đề nghị: "Hay là cô theo tôi về đồn công an đi

Cô gái lập tức gật đầu, chạy đi thay quần áo rồi theo Lưu Tiến.

Lưu Tiến đưa cô gái về đồn công an, bảo cô vào trong phòng nghỉ ngơi, còn mình ngồi ghế ở bên ngoài là được.

Cô gái thấy ngại, bảo cậu vào trong nghỉ ngơi, bản thân không buồn ngủ lắm.

Có một cô gái ngồi bên cạnh nhìn thật sự là khó mà ngủ được. lưu Tiến thấy trời cũng sắp sáng nên quyết định hết ca về nhà ngủ bù. Cả hai bắt đầu trò chuyện, trước đây cậu chỉ biết cô gái tên Vạn Giai, là người nơi khác đến đây làm việc.

"Một cô gái như cô sao đi làm xa nhà thế?" Lưu Tiến tò mò hỏi.

Cô gái buồn bã kể lại, cô đưa em gái tới đây khám bệnh. Bố mẹ mất sớm, chị em họ nương tựa lẫn nhau, cô ấy lớn hơn em gái năm tuổi. Em gái mắc bệnh tim từ nhỏ, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

"Bác sĩ ở quê nhà nói bệnh tim của em gái tôi rất nặng, không thể dùng thuốc để duy trì, bắt buộc phải phẫu thuật tim trước năm hai mươi tuổi. Trình độ của bác sĩ ở dưới quê có hạn nên tôi đưa Tiểu Hoan đến đây. Bệnh viện Tân Hoan là bệnh viện tim tốt nhất cả nước, xác suất ghép tim thành công rất cao. Để có thể nhanh tìm tim phù hợp cho Tiểu Hoan, tôi đã xin làm ở bệnh viện. Tôi không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm nên làm vệ sinh. Sau này y tá trưởng ở đó biết tình hình của tôi nên giới thiệu tôi làm hộ lý chăm sóc người bình. Công việc càng khó, tiền lương càng cao. Tôi không sợ vất vả, chỉ cần kiếm nhiều tiền là được. Mười tám tuổi tôi đã tới đây, ngày chỉ có hai bữa cơm, tất cả tiền tiết kiệm đều dùng để chữa bệnh cho Tiểu Hoan. Nhưng con bé đi học tốn rất nhiều tiền, trừ hết phí sinh hoạt ra hàng tháng tôi chỉ tiết kiệm được 2000 tệ. Tiểu Hoan học giỏi lắm, con bé muốn thi vào trường y, nó nói tương lai nó sẽ chữa bệnh cho người không có tiền."

Nghe đến đây Lưu Tiến vô cùng xấu hổ, tiền lương mỗi tháng của cậu hơn 3000 tệ, thêm hỗ trợ trực đêm và công tác là 1000 tệ, ở đơn vị có chỗ ở và nhà ăn, căn bản không cần tốn nhiều tiền nhưng cứ đến cuối tháng cậu lại xin gia đình giúp đỡ. "Tôi mới nhận lương tháng này, bây giờ còn hơn 2000 tệ, cô nhân lấy giữ để làm phẫu thuật cho em gái đi." Cậu lấy thẻ tiền lương ra, định lát nữa ra ATM rút.

Vạn Giai nghẹn ngào: "Không cần đâu, cảm ơn anh. Tiểu Hoan... Con bé phẫu thuật thất bại, không thể sống ra khỏi phòng phẫu thuật. Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh của nó trước khi vào phòng phẫu thuật, nó vui vẻ tươi cười, nói mình sẽ ra ngay, bảo tôi đừng lo lắng. Nó còn nói sau khi trở ra nó sẽ như những người bình thường, nó sẽ tham gia thi đại học, sẽ đậu trường mà mình thích. Nhưng khi trở ra, nó lại nắm chặt hai mắt, cơ thể lạnh lẽo, nó không bao giờ có thể gọi tôi là chị nữa, cuộc đời của nó mãi ngừng ở mười chín tuổi!"

Vạn Giai vô cùng tự trách, nếu cô có thể sớm tiết kiệm đủ tiền, có lẽ em gái đã không phải chết. Khoảng thời gian mất đi người thân duy nhất, giây phút nào cô cũng áy náy.

"Cô đã rất cố gắng rồi, đừng quá tự trách." Nhìn thấy con gái khóc, Lưu Tiến luống cuống tay chân.

Vạn Giai dần bình tĩnh lại.

"Sau này cô có dự định gì không?" Lưu Tiến thay đổi chủ đề.

"Quê nhà chúng tôi thường nói rằng tròn một năm sau khi chết linh hồn mới có thể tự do đi lại. Chờ sang tháng ba năm sau, tôi sẽ đưa tro cốt của Tiểu Hoan về quê."

"Thế có gì cần cô có thể tìm tôi, cảnh sát nhân dân vì dân mà phục vụ mà."

"Anh đúng là người tốt. Tôi đến thành phố này sáu năm, bị người ta bắt nạt, hãm hại, thậm chí suýt bị lợi dụng phạm pháp, cuối cùng vẫn đi mất đi em gái của mình. Thành phố này lạnh lùng vô tình, nhưng anh đã cho tôi cảm nhận được sự ấm áp."

Nghe Vạn Giai nói vậy, Lưu Tiến rất vui. Là cảnh sát nhân dân bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cậu thấy công việc của mình có ý nghĩa. Những việc thoạt nhìn chỉ là việc vặt, nếu xử lý tốt, không chỉ có thể giải quyết rất nhiều tranh cãi, mà còn có thể mang đến năng lượng và hơi ấm cho người cần.

Lưu Tiến và Vạn Giai gần bằng tuổi nhau, tuy cuộc sống khác biệt nhưng nói chuyện lại rất hợp.

Chớp mắt đã đến giờ đi làm, mọi người đến thì thấy trên giường phòng trực có một cô gái xinh đẹp đang nằm, Lưu Tiến thì nằm dựa vào bàn bên cạnh. Hai người ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết có người đến.

"Dậy đi! Đồn trưởng ở đây cậu còn vô pháp vô thiên hả!" Ông Trần gọi Lưu Tiến dậy.

Tuy Khúc Mịch đã chính thức nhận chức cục trưởng Cục Công An nhưng vị trí đồn trưởng vẫn chưa có người thay thế, tạm thời vẫn do cậu đảm nhận. Trong đồn có việc quan trọng sẽ gọi cho anh, thỉnh thoảng Khúc Mịch cũng ghé sang xem, dù gì hai nơi cũng khá gần.

Lưu Tiến bị đánh thức, thấy ánh mắt mọi người khác thường liền vội giải thích. Vạn Giai cũng đã tỉnh. Ông Trần nghe Lưu Tiến kể chuyện có người làm mặt quỷ bên ngoài cửa sổ, chỉ nghĩ là ai đó phá rối mà thôi. Ông quyết định đi xem thử xem có gì khác thường.

Đêm khuya trời tối, biết đâu dễ bỏ sót manh mối. Lưu Tiến cũng đi theo, sau đó từ nhà Vạn Giai tan làm.

Bọn họ kiểm tra trong ngoài nhà của Vạn Giai, sau đó hỏi thăm hàng xóm bên cạnh nhưng không có phát hiện bất kỳ điều gì đáng nghi, ông Trần đề nghị Vạn Giai lắp thêm camera trong nhà xem có thể quay được hình ảnh nào không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.