Trong quá trình thẩm vấn, Khúc Mịch phát hiện tính cách Lý Khả có sự khác biệt rất lớn giữa trước và sau. Nhắc đến thời thơ ấu, ông ta biểu hiện ra sự sợ hãi và kháng cự, khi đó ông ta vẫn phân biệt được thiện ác thị phi. Nhưng sau khi trưởng thành, thân phận bại lộ, càng tìm hiểu Saburo Yoshida, thế giới quan của ông ta càng biến dạng.
Nhưng sau khi tính cách thay đổi ông ta vẫn có thể trở về trạng thái trước kia, thế nên Khúc Mịch nghi ngờ ông ta bị phân liệt nhân cách. Chịu tra tấn tinh thần trong thời gian dài, tư tưởng của ông ta tách ra làm hai, Lý Khả trước khi trưởng thành và sau khi tốt nghiệp đối với ông ta là hai người khác nhau.
"Tại sao anh không nghi ngờ thợ làm bánh?" Lý Khả hỏi.
"Hóa học! Có thể có loại virus kia không thể là người làm bánh hơn hai mươi năm. Chính vì ông cố tình giới thiệu món bánh mà người thợ kia làm mới khiến tôi càng chú ý tới ông."
Lúc này mọi người ở ngoài mới biết mình đang điều tra vụ án gì. Thì ra thứ bọn họ cầm là virus được lưu giữ bốn mươi mấy năm, thảo nào cục trưởng Khúc không cho họ hành động đơn lẻ.
Khúc Mịch đi ra, thấy sắc mặt mọi người đều vô cùng nghiêm trọng, nói: "Yên tâm đi, giáo sư Nghiêm gọi điện nói số virus các cậu thu được đang trong trạng thái ngủ đông."
"Cục trưởng Khúc, bí thư Vương gọi điện."
Điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông, Vương Thành ở gần nhất nghe máy, vừa nghe bên kia là bí thư Vương, cậu kích động đến nỗi run rẩy.
Khúc Mịch đi nghe máy, sắc mặt không mấy thay đổi. Thật ra mọi người đều có thể đoán được nội dung, đại khái là vụ án phá xong rồi, có thể nhận chức chính thức, bây giờ chỉ còn chờ giấy chuyển công tác.
Quả nhiên đúng như mọi người đoán, bí thư Vương bảo Khúc Mịch đi tham gia hội nghị cấp thành phố, chính thức nhận chức cục trưởng Cục Công An thành phố.
Từ một cảnh sát nhân dân nhỏ bé đến đồn trưởng, bây giờ đến cục trưởng, Khúc Mịch chỉ mất nửa năm ngắn ngủi, tốc độ tăng tiến của anh khích lệ thanh niên cố gắng làm việc.
Nhưng thanh niên cũng đừng tin quá mù quáng. Có một số việc không chỉ dựa vào nỗ lực hay chăm chỉ mà thành công. Học thức, kinh nghiệm cũng gia tộc của Khúc Mịch đều đứng đầu.
Ông nội Khúc còn khỏe mạnh, có ông ấy đứng sừng sững không ngã, nhà họ Khúc đi đâu cũng không phải sợ. Nhìn xuống ba đứa con trai của ông, con trai cả là bố Khúc làm học thuật nghiên cứu, tuy không có ảnh hưởng trong giới chính trị nhưng lại rất nổi tiếng trong ngành của mình. Con trai thứ hai giữ chức phó cục trưởng lâm nghiệp, vẫn còn không gian bay lên. Con trai thứ ba là Khúc Hòa Bình vừa chuyển công tác, hiện đang làm ở Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh. Hai đứa con gái một người gả cho nhà họ Hà nổi tiếng, một người trở thành nữ doanh nhân thành đạt.
Chính vì thế, với việc Khúc Mịch thăng tiến nhanh chóng mọi người đều cảm thấy là điều đương nhiên.
Nhưng so với Khúc Mịch, có một người trong nhà họ Khúc khiến người ngoài khiếp sợ hơn. Khúc Hòa Bình tuyên bố tái hôn ở độ tuổi 42, tiệc cưới được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất Nam Giang.
Nhìn thiệp cưới có thể thấy Khúc Hòa Bình định tổ chức lớn. Ngày xưa vì nhiều nguyên nhân, ông và Đổng Thiên Huệ kết hôn chỉ mời mấy bàn nhỏ.
Thương Dĩ Nhu nhớ tới hôm Đổng Thiên Huệ đến nhà, sợ bà ấy biết tin sẽ đến hôn lễ gây chuyện. Điều một người phụ nữ quan tâm nhất là hôn lễ. Người đàn ông mình yêu sắp tái hôn, còn cho người phụ nữ khác một tiệc cưới long trọng mà mình không có, đây là việc đau lòng cỡ nào.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Đổng Thiên Huệ không xuất hiện, hình như bà ấy không về nước.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, có điều ông bà Khúc không tham gia.
Ông nội Khúc cuối cùng cũng mủi lòng, nhưng ông ấy là người quật cường, thế nên tỏ ra mặc kệ, chỉ tuyên bố với bên ngoài mình tuổi già không tiện tham gia, chỉ có người nhà họ Khúc biết ông cụ đang buồn, bà cụ phải ở bên bầu bạn.
Thương Dĩ Nhu rất tò mò về cô dâu, không biết Tú Vân này là nhân vật nào mà được chú ba yêu thương đến vậy.
Nhạc vang lên, cô dâu xuất hiện trên thảm đỏ.
Đó là một người phụ nữ từ dáng vóc đến khuôn mặt đều bình thường. Ánh mắt của bà ấy thân thiện, trên khóe miệng treo nụ cười nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy dễ mến.
Bà ấy nhìn Khúc Hòa Bình đứng ở đầu bên kia thảm đỏ, ánh mắt tràn ngập tình yêu. Quay sang nhìn Khúc Hòa Bình, từ đầu đến cuối ông đều nhìn bà, không hề dời đi giây phút nào.
Nghe MC giới thiệu xong, Khúc Hòa Bình vội vã đi về phía cô dâu, quỳ xuống một chân khiến cô dâu xấu hổ thẹn thùng.
Năm nay ông 42 tuổi, là cán bộ cấp tỉnh, nhưng trong lễ cưới tái hôn lại quỳ xuống cầu hôn cô dâu như một tên nhóc. Mọi người ở đây đều thầm đoán lai lịch của cô dâu, không biết bà có địa vị gì.
"Tú Vân, đây là màn cầu hôn tới muộn. Ông trời không bạc đãi anh, cho anh gặp lại em trước khi quá già. Cảm ơn em vẫn còn chờ anh, bao nhiêu năm qua để em khổ rồi. Anh sẽ dùng khoảng thời gian còn lại bù đắp cho em, để anh chăm sóc mẹ con em. Tú Vân, gả cho anh được không?"
Cô dâu cảm động rơi nước mắt, cười nói: "Em đồng ý, anh mau đứng lên đi." Nói rồi, bà duỗi tay kéo ông đứng dậy.
Khúc Hòa Bình trở tay nắm lấy tay cô dâu, đưa bà lên sân khấu. Trên màn hình chiếu hình họ mặc đồng phục học sinh. Thương Dĩ Nhu xem mà cảm thán, thời đi học cô hình như không có nhiều hồi lãng mạn đến vậy.
Nghi thức không quá dài, nhưng từ hành động chú rể cô dâu hỗ trợ nhau có thể thấy họ yêu nhau thế nào. Khúc Hòa Bình rất quan tâm đến cô dâu, luôn ôm eo bà ấy. Xong phần lễ, cô dâu đi thay bộ sườn xám màu đỏ. Khúc Hòa Bình nắm tay dẫn cô dâu đi kính rượu từng bàn, thỉnh thoảng ông lại thì thầm bên tai bà, bà sẽ mỉm cười đáp lại.
Thương Dĩ Nhu bỗng dưng nhận ra Đổng Thiên Huệ thua kém ở điểm nào, chú ba là người đàn ông nghiêm nghị, chỉ có dịu dàng mới là khắc tinh, mà thím ba trước lại không có điều đó.
Hai nhóc con cũng tham gia hôn lễ, chúng khá ngoan, không hề khóc lóc hay ồn ào, thấy trên sân khấu bắn giấy kim tuyến, chúng còn vươn tay như muốn bắt lấy chơi. Đặc biệt là Chỉ Chỉ, con bé có vẻ rất thích thím ba mới này, cứ vươn tay đòi ôm.
Thương Dĩ Nhu vội bảo bảo mẫu bế nó đi, Tú Vân lại cười nói: "Để thím bế một cái, con bé đáng yêu mà."
Chỉ Chỉ như nghe hiểu, lập tức cười khanh khách. Tú Vân bế Chỉ Chỉ, Chỉ Chỉ vươn tay lấy hoa trên đầu bà xuống, mọi người thấy vậy đều khen nó thông minh đáng yêu.
Khúc Hòa Bình lấy ra hai sợi dây chuyền ngọc tặng hai đứa nhỏ. Thương Dĩ Nhu thấy món quà này quá quý, nhưng Khúc Mịch đã nhận thấy cô.
"Cảm ơn thím ba." Thương Dĩ Nhu cười nói.
Tiệc cưới kết thúc, chú ba đưa vợ về nhà tổ. Ông nội Khúc tuy không vui nhưng không nói gì cả, vẫn nhận quà của con dâu. Thấy thế Khúc Hòa Bình mới thở phào. Điều này chứng minh bố mẹ đã công nhận con dâu mới, từ nay Tú Vân chính thức là thành viên của nhà họ Khúc.
"Nếu đã là người một nhà thì ngày nào đó dẫn con đến nhận tổ quy tông đi." Cuối cùng ông nội Khúc cũng lên tiếng.
Chú ba vui mừng nói: "Vâng, ngày mai chúng con sẽ dẫn nó tới. Đáng lẽ phải để nó đến gặp ông bà nội từ lâu mới đúng, chẳng qua gần đây nó mới đi học nên hơi bận."
Gì vậy? Thương Dĩ Nhu nhìn Khúc Mịch, Khúc Mịch có vẻ cũng không biết gì. Đột nhiên cô nhớ đến lời chú ba nói trên hôn lễ "Để anh chăm sóc mẹ con em", có lẽ thím ba không chỉ một người. Cô lại nhớ đến mẫu DNA chú ba đưa cho mình, chẳng lẽ chú ba và thím ba đã có con sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]