Chương trước
Chương sau
Nhìn Lục La khăng khăng nói mình là Kim Chí Thành, Khúc Mịch cười lạnh. Anh đột nhiên đứng dậy, đá chân Lục La một cái. Lục La phản ứng cực nhanh, lập tức nhấc chân tránh đi.

Không ngờ Khúc Mịch lại bắt lấy cổ chân hắn, cởi giày hắn ra. Khi Lục La giãy giụa đứng dậy, mọi người lập tức nhìn ra manh mối.

Hắn đứng nhón chân, hai chân một cao một thấp khác biệt rất rõ giống như phụ nữ chỉ mang một chiếc giày cao gót.

Lưu Tuấn bước lên nhặt giày, lấy ra miếng độn khoảng 5cm bên trong.

Thấy sự việc đã bại lộ, Lục La vẫn không chịu thừa nhận: "Tôi tự ti với chiều cao nên trước giờ luôn mang giày độn. Đội trưởng Khúc, làm vậy chẳng không phạm pháp đúng không?"

"Chiều cao, cân nặng, thậm chí là giọng nói của một người có thể vì một nguyên nhân mà thay đổi, nhưng thói quen được hình thành trong thời gian dài lại rất khó sửa. Tuy anh và Kim Chí Thành là song sinh cùng trứng, vẻ ngoài hoàn toàn giống nhau, nhưng vì khác môi trường sống, khác môi trường giáo dục, tiếp xúc với những người khác nhau nên nội tại bên trong cũng có sự khác biệt. Khởi điểm của Kim Chí Thành kém hơn anh, nhưng sau này hắn được hưởng giáo dục tốt, nói năng cử chỉ chắc chắn sẽ không giống vô lại ngoài đường. Dù anh ngụy trang được vẻ bên ngoài cũng không giấu được sự thô tục bên trong con người mình. Từ cái cách anh ăn mì và gà là có thể nhìn ra."

Sắc mặt Lục La thay đổi, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, ngồi xuống mang giày: "Đội trưởng Khúc, anh bị hoang tưởng thì tôi chẳng có gì để nói nữa. Tôi là Kim Chí Thành, anh không thể bức cung! Tôi không phạm tội, anh cũng không có quyền giam giữ tôi!"

"Anh tưởng tôi không có chứng cứ à? Thế thì anh xem cái này đi."

Khúc Mịch mở laptop, trong đó có tài liệu Lưu Tuấn gửi. Lục La mới nhìn lướt qua, mặt mày lập tức xanh mét.

Email này gửi từ lúc nào vậy? Thương Dĩ Nhu nghiêng người qua xem, trên màn hình là hai bệnh án khác nhau, toàn là tiếng Thái, nhưng xem từ tên thì có thể hiểu, một bệnh án là của Kim Chí Thành, bệnh án còn lại của Lục La.

"Tôi nghĩ chắc anh cũng chưa xem kỹ bệnh án của mình, để tôi giải thích cho anh biết." Khúc Mịch cũng ngồi xuống.

"Các cuộc phẫu thuật của Kim Chí Thành bao gồm chỉnh hình cơ quan sinh dục ngoài, cắt bỏ tử cung và buồng trứng. Nói cách khác, bề ngoài Kim Chí Thành là nam nhưng thực chất lại là nữ, hắn đi làm phẫu thuật cắt bỏ những đặc điểm của nữ, để bản thân trông giống một người đàn ông. Còn các cuộc phẫu thuật của Lục La bao gồm chỉnh hình cơ quan sinh dục ngoài, phẫu thuật thay đổi giọng nói. Có nghĩa là vẻ ngoài hắn là nữ, nhưng thực chất lại là nam, hắn làm phẫu thuật cắt bỏ các đặc điểm của nữ đã bản thân trở thành một người đàn ông thực sự!"

Mọi người không ngờ Khúc Mịch còn biết tiếng Thái.

"Ngoài ra trong bệnh án đầu tiên có viết phẫu thuật phẫu thuật chuyển giới dựa vào nguyên tắc nhiễm sắc thể, còn bệnh án thứ hai thì viết là mong muốn cá nhân. Tôi nghĩ trước khi làm phẫu thuật, chắc chắn bác sĩ đã giải thích cho các anh rồi đúng không?"

Sắc mặt Lục La tái nhợt.

Khúc Mịch nói tiếp: "Nhiễm sắc thể của Kim Chí Thành là nữ, nhưng hắn muốn trở thành đàn ông, còn nhiễm sắc thể của Lục La là nam, hắn thuận theo tự nhiên muốn bản thân thành đàn ông thật sự. Với trình độ khoa học kỹ thuật y học bây giờ vẫn chưa thể thay đổi nhiễm sắc thể. Hai anh cùng là nam, nhưng bản chất lại khác. Nếu tiến hành kiểm tra nhiễm sắc thể, theo anh kết quả sẽ thế nào đây?"

Đúng lúc này cửa phòng thẩm vấn mở, đồng nghiệp bên khoa pháp chứng mang báo cáo tới. Khúc Mịch nhận lấy, chẳng thèm xem đã ném lên bàn.

"Lục La, tự anh xem đi."

Lục La cũng không xem, hắn tuyệt vọng ôm đầu, cơ thể run rẩy như lá cây trong gió mùa thu.

"Căn cứ vào dấu giày chúng tôi phát hiện ở hiện trường, chứng thực kẻ giết hại cả gia đình Đồng Huy và vợ chồng Kim Hâm chính là anh. Hơn nữa buổi sáng Đồng Huy bị giết hại, có người chứng kiến cảnh hai người xảy ra tranh chấp, vẻ ngoài giống hệt Kim Chí Thành, nhưng giọng lại khàn khàn, kẻ đó chính là anh - Lục La! Anh đã phẫu thuật dây thanh quản nên giọng mới khàn khàn như vậy. Mười lăm năm trước, anh giết vợ chồng nhà họ Thương, cướp tiền cướp của. Vốn dĩ anh định đi Hàn Quốc nhưng không biết sao lại chuyển sang đi Thái Lan. Sau khi đi kiểm tra, anh phát hiện mình là nam, mà chính anh cũng thích bản thân là đàn ông hơn, vì vậy quyết định đi phẫu thuật. Điều tôi thấy hứng thú là điều gì đã khiến anh quyết định đi Thái Lan vậy?"

Khúc Mịch dễ dàng đoán ra quá trình và động cơ giết người của Lục La, nhưng Lục La quyết định đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ sao lại đổi sang qua Thái Lan phẫu thuật chứ? Chi tiết này khiến Khúc Mịch rất thắc mắc.

Đến giờ Lục La mới phát hiện lần này bản thân tới đội hình sự chỉ sợ không thể về được nữa.

"Khiến anh có thay đổi lớn như vậy, tôi đoán chắc là người phụ nữ anh yêu, Diệp Hồng." Lời Khúc Mịch nói khiến Lục La sợ hãi ngẩng đầu.

Hai mươi năm trước hắn đến Nam Giang tìm bố mẹ ruột, trên người không có tiền, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, đến tối thì ngủ ở ghế đá ngoài công viên hoặc dưới cầu vượt.

Có một hôm hắn đi lang thang trên đường gặp Diệp Hồng, cô ta cho hắn 10 tệ. Bạn bè của Diệp Hồng không ai hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy, lúc đó Diệp Hồng đã nó một câu khiến cả đời này hắn không thể nào quên được.

"Anh ấy không giống ăn mày, chắc là có nỗi niềm nào đó. Tớ hiểu điều này nên muốn giúp anh ấy.

Lục La nghe thế vô cùng cảm động.

Diệp Hồng lại nói với hắn: "Anh cao to khỏe mạnh sao không đi kiếm tiền đi? Một cô gái như tôi còn không sợ vận mệnh nhiều chông gai, một chàng trai như anh càng không được phép buông bỏ! Khi nãy tôi đi ngang đường Trung Ương thấy có một nhà hàng đang tuyển nhân viên rửa chén, bao ăn bao ở, anh đến đỏ thử xem."

Lúc này Lục La mới biết Diệp Hồng coi mình là con trai, thật ra cũng rất nhiều người nhận lầm giới tính của hắn, mà bản thân hắn cũng thích chơi với con trai hơn.

Từ giây phút đó, hắn hy vọng mình là đàn ông, hy vọng sẽ trở thành người có tiền có năng lực bảo vệ cô gái trông có vẻ yếu đuối nhưng lại kiên cường này.

Chuyện này hắn chưa từng kể với ai, bao gồm Diệp Hồng, sao Khúc Mịch lại biết?

"Xem ra tôi đoán đúng rồi."

Lục La tàn nhẫn độc ác, nhưng hắn không phải người giỏi che giấu, thái độ của hắn đã cho Khúc Mịch đáp án.

"Lục Li." Anh gọi, "Bắt Diệp Hồng về!"

"Không được động vào cô ấy!" Lục La đột nhiên đứng bật dậy, đập bàn.

Lục Li sao có thể nghe lời hắn, lập tức xoay người ra ngoài. Lục La muốn đuổi theo nhưng lại bị Mạnh Triết và Hách Minh đứng ở cửa giữ lại.

"Anh tưởng đây là đâu hả?" Mạnh Triết đá vào bụng hắn một cái.

Hắn ôm bụng đứng lên, nói với Khúc Mịch: "Mọi việc đều do tôi làm, không liên quan đến Diệp Hồng! Tôi nhận tội, tôi sẽ khai hết tất cả."

"Anh yên tâm, bây giờ là xã hội văn minh, không liên lụy đến cửu tộc đâu." Khúc Mịch bảo hắn ngồi xuống, sau đó nhờ người rót cho hắn ly nước.

Cố Thành mở laptop ghi chép. Sắc mặt Thương Dĩ Nhu trở nên nặng nề, tuy đã có chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng vẫn khó tránh sẽ thấp thỏm, bi phẫn, thậm chí là oán hận.

Lục La ngồi xuống điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu kể từ lần đầu hắn gặp Diệp Hồng.

Làm như tiểu thuyết ngôn tình vậy, Lục La coi mình là nam chính từ cảnh nghèo hèn phấn đấu đi lên, cuối cùng cưới được cô gái mình thích.

"Anh không đi làm công mà vào nhà người ta cướp bóc, Diệp Hồng có biết không?" Câu hỏi của Khúc Mịch khiến sắc mặt Thương Dĩ Nhu thay đổi.

Cô đang cố khống chế cảm xúc của mình, liên tục tự trấn an đây là phòng thẩm vấn hình sự, cô có thể dự thính đã là tốt lắm rồi, không thể có bất kỳ hành động dò hỏi nào khác.

Cô muốn ra ngoài, không dám chính tai nghe quá trình bố mẹ bị giết hại, nhưng cô lại ép bản thân ở đây, chính tai nghe hung thủ thừa nhận.

Khúc Mịch quay đầu nhìn Thương Dĩ Nhu, đẩy ly nước tới trước mặt cô. Cô cầm lên uống một hớp, tâm trạng mới khá hơn một chút.

"Không, tôi có đi làm thêm." Lục La phản bác, "Tôi đến chỗ Diệp Hồng nói, bắt đầu với công việc rửa chén. Nhưng bà chủ ở đó rất hung dữ, chỉ cần tôi làm sai là sẽ bị mắng, cơm còn không đủ để ăn, có hôm đói đến mức không còn sức lực. Làm hơn nửa tháng, tôi không chịu nổi nữa, cãi nhau với bà chủ một trận rồi bỏ đi mà chẳng thèm lấy lương. Nhớ tới lời Diệp Hồng từng nói với mình, tôi vừa buồn vừa nôn nóng. Tôi phải nhanh chóng kiếm được tiền để báo đáp cô ấy, nhưng đến tiền ăn cơm tôi còn không có. Tôi lang thang trên đường, nhìn có người mua lạp xưởng cho chó thì thấy cuộc đời mình thật bi ai, một con chó cũng không bằng. Tôi thấy ông ta ăn mặc đẹp đẽ nên theo dõi ông ta về nhà."

"Anh kể tỉ mỉ tình hình lúc đó đi, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào." Khúc Mịch biết người hắn đang nói tới là bố của Thương Dĩ Nhu.

"Đã qua lâu như vậy, ai mà nhớ chứ! Tôi chỉ nhớ đó là lần đầu tiên tôi giết người, rất đơn giản. Tôi theo dõi ông ta đến cửa nhà, thuận tay lấy chùy sắt trong sân, xông vào đánh bậy đánh bạ. Nghe trong phòng ngủ có tiếng động, tôi lại qua đó, thấy ai thì đập thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.