Thương Dĩ Nhu không uống rượu đi, một khi uống tính cách sẽ thay đổi 180 độ.
"Này, anh cố ý chọn mấy món này đúng không?" Thương Dĩ Nhu mặc kệ đồ ăn có rượu hay không, lại hớp mấy ngụm canh gà.
Nghe cô gọi mình là "này", Khúc Mịch bật cười: "Sau này em không được uống rượu trước mặt người khác, nhất là đàn ông!"
"Anh dựa vào đâu mà quản tôi!"
Đột nhiên Khúc Mịch đứng dậy vươn tay chạm vào môi cô, mặt cô lập tức nóng hừng hực, trong đầu hiện lên đoạn ký ức đêm qua. Trời ạ, muốn giả vờ quên cũng chẳng được.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt qua môi Thương Dĩ Nhu, sau đó lấy khăn giấy ra lau tay: "Dính rượu, ngay cả ăn uống cũng trở nên thô lỗ." Nhưng mà đáng yêu, câu cuối cùng anh không nói ra.
Hóa ra miệng cô dính đồ ăn!
"Chứ em tưởng ở trước mặt mọi người anh sẽ làm gì?" Thấy cô từ căng thẳng chuyển sang tức giận, Khúc Mịch cười hỏi.
Thương Dĩ Nhu vội cúi đầu tập trung ăn, không thèm trả lời.
"Ha ha."
Kiểu cười gì đây? Rõ ràng là đang cười cô mà! Không phải chỉ một nụ hôn thôi sao? Đều là người trưởng thành rồi, có gì đặc biệt chứ? Cô sẽ không để Khúc Mịch lấy chuyện này làm nhược điểm.
"Khúc Mịch, mọi người đều trưởng thành rồi, chỉ một nụ hôn thôi." Thương Dĩ Nhu cố tỏ ra mình không để bụng, "Thời đại này đó là chuyện bình thường, sau này anh không được nhắc lại nữa!"
Khúc Mịch tựa lưng vào ghế, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3373258/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.