Nhạc Linh ngồi bên giếng nước lột măng mùa xuân, gỡ xuống một tầng lại một tầng da măng mới dính mẻ bùn, lộ ra măng tâm trắng sữa.
Bên tai nàng tựa hồ vẫn luân quanh quẩn tiếng cười nói của Hàn Ly Trăn kia: "Ha, lừa ngươi là tiểu cẩu." Thanh âm Hàn Ly Trăn lạnh lẽo, nhưng khi nói câu nói kia, đặc biệt là tiếng "Ha" kia, âm điệu giương lên, thế nhưng mang theo vài phần mềm mại.
"Ha ~" Nàng học cường điệu hắn, chỉ cảm thấy mình làm ra vẻ. Nàng không khỏi ôm má, nhớ lại câu nói kia. Thanh âm thanh thanh lãnh lãnh, chỉ tiện thể mang theo chút ngọt ngào như vậy, liền hết sức êm tai. Nếu là đôi môi ướt át kia dán ở bên tai mình, thổi ra mùi hoa hạnh ấm áp, nói chút *phong lưu toái ngữ, không biết có càng dễ nghe hay không?
(*) Phong lưu toái ngữ: Lời phong lưu?
"Bang ——" nàng tát một cái lên mặt mình. Nhạc Linh ngươi miên man suy nghĩ cái gì? Ngươi cùng bọn họ không giống nhau, không cần đạp hư trong sạch thiếu niên lang nhân gia.
Bỗng nhiên, phòng chất củi kia phát ra động tĩnh không nhỏ.
Nhạc Linh quay đầu, thấy Hàn Ly Trăn khiêng một cây nhãn trở về. Lão thụ cao vút như đóng, cành lá che phủ, cơ hồ vùi lấp hắn. *Hợp bão chi mộc như thế, hắn khiêng không chút lao lực nào, bước nhanh như gió.
(*) Hợp bão chi mộc: Cây to nhiều người ôm (Lão Tử)
Nhạc Linh nhìn đến hai mắt trừng to, măng trong tay rơi vào giỏ tre.
Hàn Ly Trăn cởi rìu bên hông xuống, từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ai-chi-tu/897084/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.