Chương trước
Chương sau
Giường, luôn là nơi dễ phát sinh những việc ngoài ý muốn...

Phải chăng có một loại ma lực? Khi có người dùng một giọng nói chân thành nói qua thích bạn, người kia, sẽ trở nên đặc thù... Khi Zero trở lại Học viện, thấy Kaname Kuran sớm trở về xuất hiện trong nhà Hiệu trưởng, ngực, không có chút gì nghi ngờ mà đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không thấy Kuran có lẽ cũng hơn mười ngày, tự dưng hôm nay gặp lại, cảm giác như tất cả chỉ mới ngày hôm qua. Dù Zero không biết mình nghĩ như vậy là không bình thường, nhưng nhất định có gì đó không giống trước nữa. Có lẽ tại đêm vũ hội đó khi bản thân không hề phản kháng anh ta, tất cả đã bắt đầu cải biến một cách lặng lẽ.

Cho đến nay đều là một mình gặm nhấm tất cả, tuy rằng là mỉm cười, nhưng nội tâm chân thực như người uống nước, ấm lạnh tự biết. Chỉ có Kaname Kuran... Có thể là trải qua cùng loại, lại có một cảm giác tâm ý tương thông khó lý giải, bởi vì một chút yếu mềm này mà nội tâm dao động, mới lựa chọn đi tin tưởng người vampire này, cùng anh ta kề vai chiến đấu, thậm chí, lần kia tại vũ hội... Nhìn vào đôi mắt ẩn dấu nhiều lắm tình cảm, Zero lại không có dũng khí đẩy ra. Điên rồi... Hai kẻ điên.

Cậu rõ hơn ai hết đây là vampire, hơn nữa lại là vampire vương, thậm chí là vampire thủy tổ đến từ thời đại xa xưa. Thi thoảng có nghe cha mẹ nhắc đến, vampire thời đó, lãnh khốc tàn nhẫn bội phần so với hiện tại. Nhưng có lúc, khống chế không được để mình mềm yếu, sẽ bị độc tố sau đôi mắt kia che đậy lí trí.

Tuy rằng không có cách nào đáp lại tình cảm này, nhưng nếu được, hy vọng có thể trở thành bạn bè.

Zero đứng ở cửa, nhìn Kaname Kuran ngồi bên trong, không biết nói gì cho phải. Phảng phất qua thật lâu, Zero rốt cục thoát khỏi suy nghĩ quay về với hiện thực, vẻ mặt, bình tĩnh mà hờ hững.

“Còn tưởng rằng có thể hưởng thụ một kỳ nghỉ đông không cần chạm mặt nhau...” Zero nói, đặng đi tới ngồi xuống cạnh người vampire. Đối diện, là Hanabusa với hai lỗ tai cụp xuống giống như một chú cún thương cảm bị chủ răn dạy, đang dùng đôi mắt lưng tròng nước cẩn thận liếc lên.

“Hanabusa làm sao vậy?” Zero quay sang Kaname Kuran. Hanabusa, hỏi cũng như không, huống hồ có thể khiến một quý tộc tự cao tự đại như Hanabusa an tĩnh lui một góc vào sô pha, ngoại trừ Kaname Kuran không còn ai khác.

“À... Bởi vì khối Đêm đều đã trở lại, Hanabusa nói quấy rối các vị thật lâu, cảm thấy có lỗi sâu sắc, nên chuẩn bị đem hành lý thu thập một chút liền dọn về kí túc xá Mặt trăng. (”?!! “Hanabusa cấp tốc ngẩng đầu, giật mình nhìn về phía Kaname Kuran vô cùng nhã nhặn lấy khăn tay lau khóe miệng.) Đúng không, Aidou?”

“V... Vâng ạ.” Cậu quý tộc tội nghiệp lại một lần nữa uể oải không gì sánh được cụp đầu xuống, nhưng đường nhìn phiêu hướng Zero càng thêm nóng bỏng...

Đột nhiên nghĩ Hanabusa thoạt nhìn rất đáng thương... Zero quay ra nhìn ngoài cửa sổ, không muốn tiếp thu tín hiệu xin giúp đỡ kia... Kaname Kuran dù sao cũng là quản lý của khối Đêm, đối với chuyện của Hanabusa, cậu cũng không nhiều chuyện chen mũi vào. (Chưa chi mà lo nghĩ cho chồng rồi:” >)

“... Em vẫn rất an phận mà... Chí ít ăn xong cơm tối rồi trở lại...” Nửa ngày không thấy khả quan, Hanabusa càng thêm rấm rứt thu mình lại, dùng giọng mũi cực kỳ u oán hòng kích thích lương tâm Zero.

Hình như... Hơi chút quá đáng, giống như lợi dụng xong liền đá người ta đi, huống, hứa hẹn nhất định phải tuân thủ, bằng không lời hứa liền mất đi ý nghĩa... Trái tim yếu phòng thủ của Zero thành công bị lời nói của cậu vampire quý tộc công kích, một lần nữa quay lại nhìn Hanabusa. Thấy người thợ săn cuối cùng cũng có phản ứng Hanabusa trong nháy mắt sáng mắt lên, Zero nhẹ dạ rồi, bữa tối đã được dọn ra đến tám phần rồi ~

“Cũng không vội, chờ Hanabusa ăn xong bữa cơm rồi đi cũng không muộn.” Thở dài... Không lẽ đồ ăn mình nấu ngon đến vậy sao? Hay là lúc ở nhà cậu ta bị cha mẹ ngược đãi? Không thể nào, nhà Hanabusa đường đường là danh gia quý tộc... Quên đi, dù sao cũng đã lỡ mồm hứa với người ta.

Zero vừa nói xong, Hanabusa hưng phấn quá độ nhào tới tức thì, ôm cổ Zero lay động, “Thích Zero nhất ~~~”

“Khụ! Khụ!... Thở không được...” Chịu đựng hai giây, Zero rốt cục quyết định thuận theo tâm ý của mình lạnh lùng đá văng con đĩa trên người ra, “Đừng đến gần quá, khó chịu.”

“... Cảm tình thật tốt nhỉ...” Kaname Kuran nheo lại hai mắt, ôn hoà nở nụ cười.

“Yuuki, đây là hoa hồng mười năm mới nở một lần, được niêm phong trong hổ phách, vĩnh viễn không tàn.”

Là tất cả vampire đều rất thích hoa hồng, hay nói Kaname Kuran đặc biệt thích nó, tất cả quà tặng đều cùng hoa hồng có liên hệ, đừng nói anh ta cũng sẽ tặng mình cái gì đó thuộc về hoa hồng chứ... Zero không rên một tiếng nhìn Kaname Kuran phát quà, Hiệu trưởng vừa nhận được một hộp trà hoa hồng, đang vui vẻ nhảy múa xuống bếp pha ấm đầu tiên. Mà quà của Yuuki chính là một hổ phách bông hồng đang nở rộ... Cảm giác có chút hài hòa, phần quà này giống như đại biểu cho vampire, dừng thời gian tại đoạn nhạc niên thiếu tốt đẹp nhất trong cuộc đời, mãi mãi không già...

“Dành cho Zero chính là một búp bê người thật lỗi thời.” Kaname Kuran mỉm cười xuất ra một hộp gỗ khoảng chừng hơn nửa mét. Zero nhướng một bên mày, đối với việc quà cho chính mình lại là búp bê có cảm giác rất quỷ dị, cái thứ này hẳn là đưa cho Yuuki mới đúng, não anh ta bị ngược à.

“Không cần!”

Bị cự tuyệt Kaname vẫn bình thản mỉm cười như trước, nhưng động tác vô cùng cương quyết thô lỗ đem hộp gỗ nhét vào tay Zero, “Nghe nói ai cự tuyệt tiếp nhận búp bê loại này sẽ bị nguyền rủa đấy.” Ngụ ý, Zero nếu như không chịu nhận, chờ bị trù ẻo đi.

Zero không tin thần thánh, nhưng đối với những thế lực hắc ám cổ quái luôn tồn tại một sự kiêng dè, sở dĩ vừa nghe Kaname nói như vậy, cho dù không muốn, chàng trai tóc bạc của chúng ta cũng phải nghiến răng nghiến lợi nhận lấy con búp bê bị-nguyền-rủa này.

“A, được rồi. Vừa cùng Hiệu trưởng nói một chút, bởi vì dãy phòng của kí túc xá Mặt trăng vẫn chưa sắp xếp xong, vậy nên ta chuẩn bị ở lại chỗ này một đêm. Kiryuu cậu không ngại chứ?”

Loại chuyện này mắc gì nói với cậu??? Dù sao Hanabusa dọn đi sẽ có gian phòng trống không phải sao... “Không sao.”

Vài giờ sau...

“??!” Vì cái quái gì lại thấy Kaname Kuran một thân áo choàng tắm nằm trên giường cậu?... Khoan đã, anh ta hình như có nói muốn ở nhờ, như vậy, đây nguyên bản là phòng của Hanabusa. Mình tắm trôi luôn óc rồi sao? Đến phòng của bản thân cũng đi nhầm... Zero lắc đầu, kế tục vừa chà lau tóc vừa quay về phòng.

Đi hai bước, cậu thợ săn chợt khựng lại, sai, vật dụng trong căn phòng đó rõ ràng là do mình bày trí, hơn nữa Hanabusa lúc này hẳn là đang ở trong phòng sụt sà sụt sịt thu thập đống hành lý cao quá đầu của cậu ta... Vậy thì?... “...” PHÒNG CỦA MÌNH?!!!

“Kaname Kuran, vì sao anh lại ở chỗ này? Lại còn...” Zero trừng mắt chỉ vào Kaname Kuran trong bộ áo choàng tắm lỏng lẻo dây buộc như không lộ ra hơn phân nửa khuôn ngực săn chắc, nửa câu sau ‘lại còn cố ý ra vẻ gợi cảm nằm trên giường tôi’ tắc nghẹn trong họng, nhổ ra không được, nuốt cũng không xong.

Nếu như nằm ở trên giường chính là những người khác, tỷ như Hanabusa, Zero tuyệt nhiên sẽ không phản ứng như vậy, cậu chỉ đơn giản giống như xua một con mèo thích ăn vụng mà tống đầu cậu ta đi, quay về bên người Akatsuki.

Hoặc giả, Kuran chưa từng hướng cậu biểu lộ, chưa từng toát ra cái loại tình tố nổi da gà này, lại càng chưa từng... Hôn cậu, Zero chắc mình cũng sẽ không phản ứng quẫn bách như thế, chỉ cần không chút do dự đuổi vị khách không mời này đi ra ngoài.

Nhưng, cái tên này rõ ràng là có ý đồ với cậu, Kaname Kuran...

“Ngoại trừ ở đây, ta chỉ có thể đến phòng Yuuki, Kiryuu chung quy không hy vọng như vậy đúng chứ, huống hồ, cậu cũng nói không ngại.”

Đen mặt nhìn nụ cười tràn đầy đắc ý vẽ ra trên mặt người thuần chủng, Zero ngoại trừ phỉ nhổ sự bất cẩn của bản thân, đến méo mồm cũng không được... Chết tiệt, bị lừa! Tên cáo già này nhất định sớm đã có dự mưu, thế nhưng chính mình lại ngu dốt đi giúp anh ta kết lưới.

...

“...” Zero toàn thân đều đang đổ mồ hôi lạnh len lén đem ánh mắt liếc qua người bên cạnh, Kaname Kuran cũng vẻ mặt tự nhiên nằm ở bên kia giường, vẫn đang tập trung tinh thần đọc sách, tư thế vô cùng thoải mái trong bộ áo choàng tắm, hoàn toàn là một tư thái lãnh đạm Zero không ngờ đến.

Trong phòng có hai người, nhưng an tĩnh chỉ có tiếng lật trang sách, ai cũng không nói, đều tự chiếm lĩnh một bên giường, nhìn như hết sức chuyên chú vào chuyện riêng, căn bản không rảnh quan tâm một người khác cũng nằm ở trên giường. Mà chính giữa giường, bày một con búp bê nam tinh xảo, tóc nâu đỏ, mắt rượt vang, chính là con búp bê bị ếm bùa Kaname Kuran tặng khi nãy, tuy rằng Zero vừa mở ra lập tức liền xuất hiện một loại khao khát được thẳng tay ném xuống, nhưng căn cứ vào công năng tự trù ếm của loại lễ vật này, nó cuối cùng cũng đào thoát khỏi số phận bị vứt bỏ.

“...” À... Kỳ thực người thuần chủng cao quý lúc này căn bản có đọc sách không? Nếu như Zero quan sát tỉ mỉ một chút, sẽ phát hiện Kaname trở mình nửa ngày vẫn chưa được mười trang. Bản tính ác liệt trời sinh khiến Kaname Kuran vẫn mang theo một tâm tình khoái trá ngắm Zero tại một bên ngồi nằm không yên, muốn nói lại thôi. Về phần con búp bê ở giữa, là căn cứ theo bản thể làm thu nhỏ lại, thậm chí, tóc cũng là tóc của chính anh (vãi chú, thật là hao tổn tâm tư =)))). Các tiểu thư con nhà quý tộc đều thích trò này, làm một con búp bê phỏng theo bản thân, dùng màu thật tóc thật, giống như là một phiên bản trẻ con của mình, tuy rằng rất thú vị, nhưng không hề có công dụng trù ếm ma quỷ như anh nói, ai bảo Zero dễ bị lừa như vậy...

“Đúng rồi... Kuran, anh có nghe nhắc đến Lilith bao giờ chưa?” Zero chuyên tâm nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, vờ như vô ý hỏi. Trong các loại tôn giáo đều có nhân vật tên Lilith tồn tại, nơi nói là ma nữ tà ác, nơi nói là vợ của Lucifer, lại có nơi nói là vampire nữ đời thứ nhất... Tất cả đều có điểm chung là thân phận không tầm thường, và rất phiền phức, Zero có một dự cảm rất cường liệt, một dự cảm chẳng lành.

“Vì sao hỏi như vậy?” Kaname Kuran buông quyển sách trên tay, nửa người trên lướt qua con búp bê trên giường, gần kề để nhìn rõ hơn quyển sách của Zero. Cậu hầu như ngửi được mùi hương nhẹ trên tóc Kaname, trong nháy mắt, toàn bộ thân thể đều căng thẳng... Chết tiệt anh ta nhích lại gần vậy làm gì? Chính mình lại hoảng loạn khẩn trương cái gì?

“Muốn từ tôn giáo phương Tây tìm ra đáp án, không dễ dàng như vậy... Ta cũng không rõ Lilith trong truyền thuyết nhân loại là tồn tại tà ác ra sao, nhưng trong lịch sử chính thống của vampire, Lilith là đấng chí cao mà bất luận một vampire nào cũng không được nghi vấn, đồng thời cũng là, nguồn gốc sức mạnh của thợ săn bên cậu...”

“Anh, không tức giận?” Zero ngần ngừ, “Thợ săn tổ tiên cắn nuốt... Không, là ăn tươi máu thịt của ả ta để tồn tại. Anh thân là thủy tổ tộc vampire, lẽ nào không cảm thấy bất luận cái gì sao?”

“A... Zero Kiryuu, tại sao trên đời lại có một người khả ái như cậu nhỉ, quả thực là thẳng thắn thành thực đến kỳ cục.” Kaname Kuran lại nhích về Zero bên này gần hơn chút, hầu như là dựa hẳn vào thân thể của cậu, con búp bê có công dụng duy nhất vào lúc này là ngăn chặn nguy cơ đã sớm bị quăng vào một bên.

“Khoan... Khoan, anh không cần dựa sát như vậy tôi vẫn có thể nghe rõ mà.” Zero thối lui đến mép, lưng dựng thẳng dựa vào gối, phí công dùng ngôn từ chính nghĩa hòng bức lui một con ma cà rồng không hề mang ý tốt mà cả người đều đang tỏa ra hóc môn khêu gợi nam tính.

“Lilith so với ta còn muốn lâu đời, thủy tổ của cả vương tộc vampire, bằng không, thợ săn làm sao có năng lực có thể thương tổn thuần chủng... Cậu muốn biết sức mạnh hiện tại của mình có đúng là đến từ vị nữ vampire trong truyền thuyết kia đúng không?”

“Anh có biện pháp?”

“Rất đơn giản, để ta trực tiếp hấp thụ máu của cậu.”

“Cái gì?”

- --Tbc---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.