Ôn Du vốn đang vì trận mưa bất chợt này, cảm thấy có chút phiền lòng. Nghe xong lời anh nói, cô không khỏi bật cười khanh khách, chỉ chỉ vào áo đồng phục của chính mình: “Tôi cũng có mà.”
“Của cậu sao mà so được?” – Hứa Sí tỏ vẻ không vui, thử vụng về thuyết phục cô: “Quần áo cậu mặc vốn đã rất ít rồi, nếu cởi áo đồng phục ra, nhất định sẽ bị cảm lạnh.”
Những lời này nói trúng tim đen cô. Hôm nay dưới lớp áo khoác, Ôn Du chỉ mặc một chiếc áo len giá rẻ cùng một chiếc áo mỏng giữ ấm lót phía bên trong. Thân thể này vốn đã rất yếu, nếu không còn lớp áo khoác ngoài mà trầm mình dưới cơn mưa triền miên này, chỉ sợ sẽ cảm lạnh đến hỏng mất. Cô liếc mắt nhìn Hứa Sí một cái, lo lắng hỏi: “Nhưng còn cậu……”
“Cậu không cần coi nhẹ sức đề kháng của tôi. Từ lúc học mẫu giáo đến giờ, tôi còn chưa từng sinh bệnh một lần nào.” Hứa Sí vừa nói vừa nâng cánh tay lên, mở rộng áo đồng phục rồi nghiêng người sang phải, tạo thành một khoảng trống đủ cho một người. “Vào đây.”
*
Mùa đông vốn rất ít khi mưa. Ngẫu nhiên sẽ gặp vài trận mưa theo từng đợt, không giống mùa hè thường xuyên có những trận mưa xối xả. Mưa mùa đông giống như một oán phụ rầu rĩ, mềm mại phiêu phiêu, như sương trắng lửng lơ giữa bầu trời, thêm một chút hơi thở âm u mà phiền muộn.
Ôn Du lẳng lặng nép dưới vạt áo to rộng của Hứa Sí. Cánh tay giữ áo của thiếu niên trong lúc lơ đãng mà sượt nhẹ qua cổ của cô, mang theo nhiệt độ chênh lệch so với cái lạnh mùa đông, làm đáy lòng cô dâng lên một nỗi xúc động không rõ nguyên nhân.
Trên người anh từ rất lâu đã không còn mùi dược liệu, thay vào đó là hương bạc hà thanh mát. Đại khái bởi vì lạnh, thanh âm Hứa Sí có chút khàn: “Đi thôi.”
Anh thả nhẹ bước chân để Ôn Du có thể theo kịp, lặng lẽ nghiêng hơn nửa vạt áo che cho cô. Ban đêm trường học lặng im không một bóng người. Bóng dáng cả hai sóng vai nhau đi như kéo dài bất tận dưới ánh đèn đường. Ôn Du bị khí lạnh mùa đông thổi đến khẽ run, nhưng hai má cơ hồ lại đỏ ửng.
Cô không dám nhìn Hứa Sí bên cạnh. Tầm mắt gắt gao dán lên phiến nhựa đường dưới chân, ngắm nhìn bọt nước bắn lên gót chân thành từng đám bọt bong bóng mờ mờ. Sau đó, cô lại mơ mơ màng màng nghĩ, đôi chân của hai người không biết tự khi nào đã bước rất đồng đều. Đến cả những bọt nước cũng cùng bắn lên rồi cùng vội vàng rơi xuống.
Đương lúc đại não Ôn Du đang rối rắm, bên tai chợt nghe tiếng Hạ Tiểu Hàn kinh hô: “Tiểu Du, sao cậu lại dầm mưa trở về thế này?”
Cô theo tiếng gọi ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Hạ Tiểu Hàn đang đứng cách đó không xa, mang một bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác. Vẻ mặt cô nàng tràn đầy lo lắng: hai mày nhíu chặt, tay phải giữ một chiếc dù nhỏ nhiều màu, tay trái tương tự cũng cầm một chiếc khác, hẳn là chuẩn bị cho Ôn Du. Tiểu Hàn biết cô không mang dù, mà hôm nay lại là ngày cô và Hứa Sí học bổ túc, lúc về ký túc xá nhất định rất khó tìm người che chung, vì thế lập tức cầm theo dù tới khu dạy học đón cô. Chỉ là không ngờ, đi được nửa đường lại bắt gặp được cảnh tượng như thế này.
Hạ Tiểu Hàn cũng khóc không ra nước mắt. Cô không nghĩ tới việc mình tự dưng lại đi làm cái bóng đèn nha. Bây giờ quay đầu bỏ chạy có còn kịp không?
Tuy rằng hiểu rõ bản thân xuất hiện không đúng thời điểm, nhưng rốt cuộc vẫn phải tiến đến cùng bọn họ đối mặt. Hạ Tiểu Hàn đánh bạo túm Ôn Du kéo vào dưới tán dù của mình, sau khi kiểm tra thấy Ôn Du không bị ướt nhiều, liền yên tâm trở lại: “Bây giờ vẫn còn đang là mùa đông đó! Cho dù dính mưa một chút, khẳng định là thân thể của cậu cũng sẽ chịu không nổi.”
“Tớ không sao” Ôn Du cảm kích cười cười, dời ánh mắt nhìn sang Hứa Sí, “Có cậu ấy rồi.”
Bởi vì vài chữ này mà trong lòng anh tức thời liền sáng sủa trở lại. Mắt nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn mà Ôn Du cũng đã có dù, Hứa Sí bèn ngắn gọn nói một câu: “Mau về phòng ngủ đi, tôi đi trước”, rồi xoay người chạy đi. Nhưng còn chưa đi được vài bước, anh lại nghe thấy thanh âm giòn tan của nữ sinh phía sau: “Hứa Sí!”
Cho dù chỉ là nghe thấy Ôn Du kêu lên tên mình, Hứa Sí cũng cảm nhận được hô hấp mình trong nháy mắt cứng lại. Anh ổn định nhịp thở rồi quay đầu, thấy cô từ trong dù của Hạ Tiểu Hàn vội vàng chạy về phía mình, trong tay còn cầm chiếc dù chưa được mở ra khi nãy.
Bởi vì không có thứ gì che chắn, cả người Ôn Du lộ ra trong màn mưa. Tóc cùng lông mi cô điểm xuyết những hạt châu đầy tinh tế. Đôi mắt đen bóng phát ra tinh quang. Giọng cô thanh thúy, có chút vui vẻ: “Chiếc ô này, cho cậu.”
Hứa Sí gần như theo bản năng mà hướng tay che trên đỉnh đầu cô: “Đưa dù thì cậu cũng đừng chạy ra hứng mưa chứ.”
“…… Tôi quên mất.” Ôn Du lúc này mới phát hiện mình bị dính mưa. Cô cười tươi hơn lúc nãy. Vẫn là nụ cười dịu dàng đó, cô hướng anh quơ quơ chiếc dù: “Tôi dính mưa một chút cũng không sao. Cậu mau cầm lấy rồi về phòng ngủ đi. Đừng để bị mưa xối ướt người.”
Chỉ là một câu nói đơn giản. Hứa Sí nhìn thân ảnh cô bị nước mưa làm ướt mà trở nên mềm mại. Mái tóc đen nhánh xõa nhẹ trên bờ vai. Mặt anh tự nhiên lại đỏ lên.
Hạ Tiểu Hàn tự thôi miên chính mình rằng bản thân là một cây nấm lù đù dưới bóng cây âm u. Thần không biết quỷ không hay, cô nàng tiến tới bên cạnh Ôn Du, lần thứ hai đem Ôn Du ấn vào trong dù, đồng thời rất tự giác dời ánh mắt sang phía khác mà không nhìn bọn họ.
Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói câu cảm ơn. Anh nhận lấy chiếc dù từ trong tay Ôn Du. Mãi cho đến khi xoay người, anh mới vô thức cong cong khóe miệng.
Đêm mưa rét lạnh tràn ngập bọt nước trắng xóa, tí tách tí tách rơi. Ở nơi không người lạnh vắng cùng hương kẹo cao su vị bạc hà trong miệng, Hứa Sí một mình men theo con đường núi trong trường học, tâm tình lại giống như một chú chim nhỏ nhảy nhót không thôi.
*
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh. Trong buổi chạy sớm, khi đã chạy ngang qua mười lớp, Ôn Du vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hứa Sí đâu.
Nếu là ngày bình thường, anh sẽ chạy dẫn đầu hàng ngũ. Mỗi khi thấy Ôn Du, anh sẽ cắt hàng, chạy hướng về phía cô chào hỏi, hoặc không nói một lời mà xuất hiện bên cạnh cô, làm một cái đuôi chạy theo cô một đường trước mặt học sinh toàn trường.
Đây cũng là chuyện lạ. Ôn Du nhìn qua một lần liền phát hiện Sầm Dương đang làm trò hề ở hàng cuối cùng. Lúc này cậu ta đang bắt chước động tác chạy của con vượn, khom người ra vẻ như thắt lưng bị gãy ngang, hai tay buông thõng xuống mà lắc lư như cành cây phiêu theo gió, làm mấy cô nàng đứng nhìn gần đó cười ha ha.
Cô sững sờ trong chốc lát trước cái năng lực bắt chước đáng sợ này, sau đó nhịn cười mở miệng: “Sầm Dương, sao hôm nay không thấy Hứa Sí đâu?”
Hiển nhiên, bất kì chàng trai nào cũng muốn thể hiện vẻ đẹp trai tiêu sái của mình trước mặt những cô gái xinh đẹp. Sầm Dương cũng không ngoại lệ. Vừa nghe thấy giọng nói của Ôn Du phía sau, anh liền vội vàng bật dậy, thu lại dáng vẻ ngu ngốc của mình khi nãy, nghiêm trang đáp: “Anh Sí á? Hôm qua anh ấy gặp mưa nên bị cảm lạnh rồi, bây giờ còn nằm trong phòng y tế đó”.
Ôn Du liền lập tức nhớ lại, đêm qua chắc chắn Hứa Sí đã để phần lớn áo khoác che cho cô. Cho nên lúc cô chạy tới đưa dù cho anh, mới phát hiện cả người anh bị mưa xối đến ướt đẫm, mà mình chẳng qua chỉ dính vài giọt mưa phùn lướt ngang.
Chung quy lại, cô chính là kẻ đầu sỏ khiến anh sinh bệnh đi.
“Cảm ơn cậu nha”. Nói xong lời cảm ơn, cô cũng không rời đi ngay. Ánh mắt đầy ẩn ý liếc Sầm Dương một cái: “Màn trình diễn của cậu rất thú vị”.
Nghĩ lại dáng vẻ mình vặn vẹo vô độ không lâu trước đây, Sầm Dương đột nhiên lại muốn khóc, mặt mũi của cậu chắc cũng vứt đi luôn rồi.
Sau khi thân ảnh Ôn Du biến mất trong tầm mắt, một người bạn học mới nghi hoặc đặt câu hỏi: “Anh Sí không phải đã bảo chúng ta đừng nói cho chị dâu biết chuyện này rồi hay sao?”
“Ngu ngốc! Cái này gọi là nghệ thuật của người yểm trợ, anh ấy không cho cậu nói, thì cậu không nói thật à?” Sầm Dương phun cho cậu ta một câu “Xứng đáng độc thân!”
Trong lúc nói chuyện, Sầm Dương không ngừng đưa mắt nhìn về hướng phòng y tế, thầm nhủ đây gọi là làm việc tốt không để lại tên. Anh Sí, không cần phải cảm ơn nha, em chính là một đội viên khăn quàng đỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]