Ôn Du vốn đang vì trận mưa bất chợt này, cảm thấy có chút phiền lòng. Nghe xong lời anh nói, cô không khỏi bật cười khanh khách, chỉ chỉ vào áo đồng phục của chính mình: “Tôi cũng có mà.”
“Của cậu sao mà so được?” – Hứa Sí tỏ vẻ không vui, thử vụng về thuyết phục cô: “Quần áo cậu mặc vốn đã rất ít rồi, nếu cởi áo đồng phục ra, nhất định sẽ bị cảm lạnh.”
Những lời này nói trúng tim đen cô. Hôm nay dưới lớp áo khoác, Ôn Du chỉ mặc một chiếc áo len giá rẻ cùng một chiếc áo mỏng giữ ấm lót phía bên trong. Thân thể này vốn đã rất yếu, nếu không còn lớp áo khoác ngoài mà trầm mình dưới cơn mưa triền miên này, chỉ sợ sẽ cảm lạnh đến hỏng mất. Cô liếc mắt nhìn Hứa Sí một cái, lo lắng hỏi: “Nhưng còn cậu……”
“Cậu không cần coi nhẹ sức đề kháng của tôi. Từ lúc học mẫu giáo đến giờ, tôi còn chưa từng sinh bệnh một lần nào.” Hứa Sí vừa nói vừa nâng cánh tay lên, mở rộng áo đồng phục rồi nghiêng người sang phải, tạo thành một khoảng trống đủ cho một người. “Vào đây.”
*
Mùa đông vốn rất ít khi mưa. Ngẫu nhiên sẽ gặp vài trận mưa theo từng đợt, không giống mùa hè thường xuyên có những trận mưa xối xả. Mưa mùa đông giống như một oán phụ rầu rĩ, mềm mại phiêu phiêu, như sương trắng lửng lơ giữa bầu trời, thêm một chút hơi thở âm u mà phiền muộn.
Ôn Du lẳng lặng nép dưới vạt áo to rộng của Hứa Sí. Cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-phan-dien-ngot-ngao-chi-muon-hoc-tap/2728044/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.