Ngày hôm sau, Ôn Du đi đến tiệm bánh ngọt đã chọn nhưng không ngờ Hứa Sí còn đến sớm hơn cả cô. 
Anh chọn một bàn cạnh cửa sổ, khi cô bước vào tiệm thì thấy Hứa Sí đang buồn chán ngồi dựa vào bàn, tay trái đặt lên bàn chống cằm còn tay phải thì đang viết nguệch ngoạc lên cửa kính. 
Ôn Du còn chưa kịp nhìn rõ anh đang viết gì, Hứa Sí vừa thấy cô thì ngay lập tức vội vàng xóa đi.Anh sẽ không để cho Ôn Du phát hiện ra bản thân đang lén viết tên cô hết lần này đến lần khác.“Cậu xem thực đơn đi rồi muốn ăn gì thì gọi.” 
Hứa Sí làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đẩy thực đơn đến trước mặt cô: “Bữa hôm nay tớ mời cậu coi như một thù lao nho nhỏ vì đã dạy phụ đạo cho tớ bữa giờ.” 
Sau gần một tháng ở chung với nhau. So với trước đây, Ôn Du đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều khi ở cạnh anh. Cô ngồi đối diện Hứa Sí, gọi món xong chống đầu bằng hai tay như anh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Cậu đưa bài kiểm tra cuối kỳ cho tớ xem tý nào.” 
Vì cô rất có năng khiếu ở mảng ngữ văn. Cho nên Hứa Sí trước tiên lấy tờ giấy kiểm tra môn ngữ văn từ trong balo bên cạnh ra, chần chừ mà đưa cho cô cuối cùng nói thêm: “Cậu đừng cười tớ.”Ôn Du vừa nhìn thấy bài kiểm tra thì lập tức biết tại sao anh lại xấu hổ như vậy, tuy rằng chữ viết của Hứa Sí so với lúc trước đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-phan-dien-ngot-ngao-chi-muon-hoc-tap/2728019/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.