Tần Việt tưởng chừng bản thân đã mơ một giấc mơ dài.
Hắn choàng tỉnh,, ngồi dậy trên giường xoa xoa đầu mình.
Ngay sau đó hắn lại nhớ đến khung cảnh trước khi mình té xỉu, bèn vội vàng kiểm tra tu vi.
Không ngờ vừa kiểm tra, đồng tử hắn chợt co rút mạnh.
Luyện Khí tầng hai.
Chẳng lẽ hắn cứ ngủ một giấc dậy là lên luôn Luyện Khí hai tầng sao?
Không thể có chuyện đó.
Tần Việt nhảy xuống giường, cẩn thận xem xét nhà mình, rõ ràng là không có dấu vết bị đột nhập nào.
Vậy thì rốt cuộc là có chuyện gì?
Hắn mở cửa, nhìn sắc trời đã tờ mờ sáng bên ngoài, trong lòng cứ có linh cảm rằng đã xảy ra chuyện gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Nhưng rất nhanh thôi, Tần Việt đã biết được bản thân bỏ lỡ chuyện gì.
Hắn đã bỏ lỡ một ngày.
Hắn hoàn toàn không có chút kí ức gì về ngày hôm qua.
Chẳng lẽ là hắn bị đoạt xá?
Không đúng, nếu như bị đoạt xá thì hắn tuyệt đối không thể tỉnh lại.
Vậy là có ai đã dùng thân thể của hắn hay sao?
"Hôm qua có người thấy ngươi nói chuyện với thành chủ, là thật à?" Lưu Thải vốn đang ở bên cạnh hắn, bỗng quay sang hỏi.
Tần Việt khựng lại: "Ta với thành chủ sao?"
Lưu Thải gật đầu: "Nhưng cũng có thể người kia nhìn nhầm, bởi vì đứng cách cũng là khá xa."
Tần Việt nhíu mày, cho dù là khoảng cách xa đi nữa thì việc nhận lầm thành chủ vẫn không thể nào.
Người ở thành Thanh Châu này không cần biết là tu sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-phan-dien-cung-ta-xay-dung-su-nghiep/1192619/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.