Tuy Ma Tôn có hơi nghi hoặc nhưng hắn ta cũng không sốt ruột đi lục lại ký ức của "chính mình".
Từ rất lâu rồi, hắn ta đã sớm nhận ra một đạo lý.
3000 thế giới, mỗi thế ắt có "duyên" của riêng mình.
Cuộc đời hắn ta đã sớm kết thúc rồi.
Có điều bây giờ một vị chủ nhân khác của cơ thể này lại đang hôn mê, hắn ta chỉ đành tạm thời tiếp nhận.
Ít nhất là ngày mai hắn ta vẫn phải xuống quặng.
Nghĩ đến hai chữ này, Ma Tôn chợt nhíu mày.
Ngày hôm sau, lúc Lưu Thải ra ngoài, nàng vẫn qua gõ cửa phòng Tần Việt như một thói quen.
Trước kia Tần Việt không hòa thuận được với mọi người, cho nên không có ai để ý đến hắn. Nhưng trong khoảng thời gian này Tần Việt đã nguyện ý giao lưu cùng nàng, mấy gợi ý hắn nói ra cũng rất hữu ích. Vậy nên lá gan của Lưu Thải cũng lớn hơn một chút.
Ma Tôn nghe tiếng đập cửa nhưng không có ý định mở.
Sáng sớm như vậy, tìm hắn ta chắc chắn không phải là người tốt và cũng không phải có chuyện tốt gì.
Lưu Thải thấy bên trong không có động tĩnh nên có hơi lo lắng, bèn hỏi: "Tần Việt, ngươi đâu rồi? Ngươi không sao chứ?"
Ma Tôn rất không quen nghe hai chữ Tần Việt này.
Đây đúng thật là tên của hắn ta, nhưng đã lâu không ai dám gọi hắn ta như vậy.
Bọn họ gọi hắn ta là Ma Tôn, mắng hắn ta là ma đầu, nhưng không ai biết tên thật của hắn.
Hắn đứng dậy, vòng qua cái rương trước giường rồi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-phan-dien-cung-ta-xay-dung-su-nghiep/1192618/chuong-10.html