Thư Vưu thu dọn đồ đạc xong, định đứng dậy.
Hốc mắt cậu vẫn còn vương nước mắt. Giây phút này, cậu chỉ muốn tìm một nơi chẳng có ai để có thể bình tĩnh lại một lúc.
Nhưng giây tiếp theo, Lận Minh Húc lên tiếng.
Đôi mắt người đàn ông vẫn chất chứa sự nặng nề khôn xiết, dường như anh chỉ thuận miệng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Đây là lần thứ ba anh hỏi Thư Vưu về vấn đề này.
Hai lần hỏi trước trong giọng anh chứa đầy sự tức giận, nhưng lần này lại bình thản hơn rất nhiều. Nhưng nếu Thư Vưu chịu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện được lúc này nội tâm của Lận Minh Húc cũng chẳng bình tĩnh gì mấy.
Các đốt ngón tay của anh siết chặt đến mức trắng bệch, như đang cố hết sức để kiềm chế điều gì đó. Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm và u ám, lặp lại câu hỏi kia một lần nữa.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Tôi…”
Thư Vưu vốn chưa nghĩ ra mình phải đi đâu.
Đã ghi hình xong, Lận Minh Húc cũng đồng ý để cậu đi rồi, cậu có thể muốn đi đâu thì đi.
Nhưng, hệt như con diều đứt dây, bỗng nhiên Thư Vưu nhận ra mình chẳng còn chỗ nào để đi.
Người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi trở thành “Thư Vưu” là Lận Minh Húc.
Chốn quen thuộc nhất cũng là căn hộ ở cùng với Lận Minh Húc.
Căn phòng mà cậu từng trang trí, từng sửa bóng đèn, từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3586864/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.