Thư Vưu sợ ngây người.
Cậu lắp bắp cố ngăn cản đối phương: “Lận Minh Húc anh, anh không thể như vậy.”
“Bạo lực gia đình và đánh người đều là sai! Sẽ bị bỏ tù đó!”
Thư Vưu chưa bao giờ nhìn thấy Lận Minh Húc nổi điên, mất kiểm soát đến thế.
Cậu nơm nớp lo sợ, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ lanh lợi hoạt bát như ngày thường. Cậu trơ mắt nhìn Lận Minh Húc bước đến, nhưng cơ thể lại cứng đờ, cạn hết sức lực như bị đóng băng.
Thư Vưu run rẩy, cố gắng khuyên ngăn: “Lận Minh Húc tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, anh muốn thế nào tôi cũng có thể bồi thường cho anh, anh muốn đập một trận cũng được nhưng đừng đánh đến chết… Tôi… Tôi có thể lập một cái di chúc trước được không?”
Thư Vưu vẫn còn rất nhiều tiền tiết kiệm trong ngân hàng, số tiền đó vẫn chưa tiêu hết đâu!
Nếu ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu, ít nhất cũng để cậu… Quyên góp tiền trước đã!
Lận Minh Húc chỉ cười khẩy.
“Tôi sẽ không đánh chết cậu.”
Người đàn ông đã sắp bước tới trước mặt Thư Vưu, nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cho nên cậu không cần lập di chúc.”
Thư Vưu: !!!
Vậy, vậy là sống không bằng chết?
Cậu trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Lận Minh Húc tới gần, cái miệng không nhịn được đã bắt đầu nói nhảm: “Vậy anh thả tôi đi đi, đánh người là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3586863/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.