Thư Vưu trở nên kích động, muốn đóng cửa lại theo bản năng. Nhưng đã quá muộn, người đàn ông chỉ dùng chút sức, đóng sầm cửa, ngón tay hơi cong lên, thậm chí anh còn khóa cửa lại.
Nghe thấy tiếng ổ khóa chuyển động rõ ràng, Thư Vưu nuốt nước bọt, cậu vô thức lùi lại phía sau, áp lưng vào sát giấy dán tường, giống như muốn tự biến bản thân thành một đóa hoa tường vi, không ai nhìn thấy, cũng chẳng quan tâm đến.
Toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi…
Trong đầu cậu không ngừng spam liên tục hai chữ này, lắp bắp thành tiếng: “Anh… Sao anh…”
“Thư Vưu.”
Vẻ mặt Lận Minh Húc u ám chẳng rõ là đang vui hay buồn, khiến người ta khó nhìn ra suy nghĩ thực sự của anh hiện tại. Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Cậu rất bất ngờ hả?”
“Đúng đúng đúng… Đúng vậy.”
Trong não Thư Vưu vẫn bị cái bình luận trôi lặp lại kia phủ kín màn ảnh, cậu vô thức lẩm bẩm: “Anh… Sao anh tìm được tôi nhanh đến như vậy?”
Thế thì cũng nhanh quá đi? Thậm chí còn chưa đầy hai mươi tư giờ?
Khiến cậu cảm thấy bản thân rất vô dụng. Chỉ có việc trốn mà cũng trốn không xong.
Cứ như cậu chỉ là một Tôn Hầu Tử nho nhỏ, chẳng thể thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của Phật Như Lai.
Mà trong giây phút này, ấy thế mà Thư Vưu còn nảy ra một ý nghĩ: Thật không hổ danh là nhân vật chính mà…
Lận Minh Húc hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3586859/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.